ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 529

 

“Vậy em cũng không nên kích động như vậy. Cho dù muốn ám sát thì cũng nên tìm thời cơ hợp lý, sao lại có thể để người ta bắt được vậy?”

 

Lạc Hà khẽ cười, biểu cảm trở nên kỳ quái: “Anh còn không hiểu sao? Đây là trò do Tô Yến bày ra để em cam tâm tình nguyện bước vào. Em dùng cái chết của mình để nói cho Nam Kiên biết mối thù này, nếu như anh ta ngoảnh mặt làm ngơ thì coi như em đã sai, đã đặt niềm tin sai chỗ.”

 

“Anh sẽ không để em chết đâu.” Lạc Hồ khẽ nói.

 

Lạc Hà cười bất lực: “Nếu như em muốn chết, ai cũng không thể ngăn cản được.”

 

Lạc Hồ nghiến răng.

 

Cô ta nói không sai, nếu như cô ta muốn chết thì không ai có thể ngăn cản được.

 

Vì Nam Kiên hiểu rõ điều này nên mới lựa chọn buông tay.

 

“Mẹ chưa chết.”

 

Lạc Hà bỗng nhướng mày, không dám tin nhìn anh ta, giọng run run, hỏi: “Anh, anh nói cái gì? Mẹ, mẹ, mẹ vẫn chưa chết sao?

 

Bà ấy thật sự chưa chết.”

 

Lạc Hồ im lặng một lúc, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh, đưa cho cô ta: “Đây là ảnh chụp gần đây của bà ấy. Em nhìn đi, người tóc bạc vẫn chưa đi, em có tư cách gì mà đòi đi trước? Nếu như em một lòng muốn chết, cũng nên tiễn mẹ lên núi rồi nói tiếp.”

 

Lạc Hà run rẩy nhận lấy điện thoại, nhìn gương mặt quen thuộc trên màn hình, nước mắt lăn dài xuống khoé mắt.

 

Mẹ thực sự chưa chết, bà ấy thực sự vẫn còn sống, còn sống.

 

“Bà ấy đang ở đâu?”

 

“Na Uy, sau khi cứu em ra, anh sẽ đưa em đến chỗ mẹ. Hai người sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình yên, có được không?

 

Chuyện trả thù giao cho anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho Hữu Hữu.”

 

Lạc Hà mắt ngấn lệ nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: “Người em ám sát là Tô Yến, hơn nữa em còn thừa nhận mình muốn giết người trước mặt nhiều người như vậy. Sao anh có thể cứu em được?”

 

“Em yên tâm đi, anh có cách, em đừng coi thường mạng sống của mình là được rồi. Mấy năm nay, mẹ vẫn luôn chờ em về đoàn tụ với bà đấy.”

 

Lạc Hà đưa tay che mắt, một lúc sau, nước mắt không ngừng chảy qua kẽ tay, tiếng khóc bi thương bị kìm nén vang vọng trong phòng rất lâu.

 

… Buổi tối.

 

Biệt thự nhà họ Thẩm.

 

Đích thân chủ nhiệm bộ phận giám định bệnh viện Trung tâm đã đến nhà, giao báo cáo giám định cho bố con nhà họ Thẩm.

 

Trong phòng khách.

 

Bố Thẩm nhìn bản báo cáo trên tay, vẻ mặt khó hiểu.

 

 

Người của nhà họ Thẩm quả nhiên không ai dễ chọc.

 

Cũng may, ông ta không hề sửa đổi nội dung bên trong, nếu không dựa vào sự nhạy bén của hai bố con này, chuyện ông ta làm chắc chắn sẽ bị vạch trần, rồi ngồi đó mà chờ bị giam trong tù.

Bình luận

Truyện đang đọc