Chương 609
“Có thể.” Dương Tâm không cần do dự nghĩ ngợi, lập tức đồng ý: “Chỉ cần anh nói ra tin tức của huyết ngọc kia, tôi không những không thôi miên anh, mà còn trả lại tự do cho anh.”
Đặc công mím môi cắn răng nói: “Cô có thể bảo vệ tôi được an toàn không? Dù sao thì thế lực của người mua khối huyết ngọc kia quá khổng lồ, nếu mà tôi khai ra người đó, chắc chắn cũng sẽ mất mạng.”
“Được.” Dương Tâm vẫn như trước, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý với anh ta: “Với năng lực này của anh, thể lực lại cao như vậy, giữ lại sử dụng cho bản thân dường như cũng không tệ. Tôi sẽ bảo Tiểu Ca bảo vệ anh.”
Vừa nghe hai chữ Tiểu Ca, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt đặc công lại càng thêm đậm hơn.
“Tiểu Ca là Tiểu Ca của Tu La Môn kia sao? Cô cũng là người của Tu La Môn.”
Khóe môi cô cong cong, sửa lại câu chữ cho anh ta: “Anh bớt nói vài chữ đi, tôi là người sáng lập Tu La Môn.”
“…”
Sau khi im lặng một lúc, dường như đặc công đã hạ quyết tâm, nghiến chặt răng một cái, nói: “Là người của gia tộc Hải Nhân đã mua khối huyết ngọc trong tay tôi. Những năm gần đây, gia tộc bọn họ vẫn luôn rối ren bất an, con cháu nối dõi dần dần điêu tàn, đã có xu hướng âm thầm sụp đổ.
Vì muốn củng cố nền móng của gia tộc mình, bọn họ nghe lời kiến nghị của một bậc thầy phong thủy quốc tế nào đó, tìm kiếm ngọc tỷ khai sinh ra tộc người Hán để thời phụng ở nhà. Không đến trăm năm, tộc Hải Nhân chắc chắn sẽ trở thành một gia tộc cường thịnh bậc nhất quốc tế.”
Dương Tâm và Lục Gia Bách cùng nhìn nhau một cái, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Bọn họ cũng đang nghi ngờ tính xác thực của những lời này.
Câu chuyện được kể ra rất liền mạch logic khiến cho người ta không tìm ra được kẽ hở nào.
Nhưng chính bởi vì hoàn hảo không dấu vết như vậy, ngược lại khiến cho mọi người đều nghi ngờ.
Hoặc là anh ta đã tự mình trải qua cho nên những lời này đều là sự thật.
Hoặc là sau khi bị bắt anh ta đã tự bịa ra một câu chuyện như vậy, chuẩn bị lừa gạt mọi người.
Có điều cô vẫn thiên về nhận định đầu tiên hơn. Dù sao cô cũng đã nói thẳng ra thân phận Phiêu Miểu của bản thân, cho dù anh ta có nói dối cũng không có tác dụng gì, cô vẫn có thể thông qua thuật thôi miên để biết được sự thật.
“Được, tôi tin anh. Trong khoảng thời gian này anh hãy đi tới Tu La Môn tránh đi, tôi gọi Tiểu Ca qua đây đón anh.”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn sang Phó Đức Chính đang có vẻ phức tạp, hỏi: “Tôi có thể đưa người này đi không?”
“Được.”
Phó Đức Chính gọi hai cấp dưới của mình tới kéo người này rời khỏi đây, trầm giọng nói: “Gia tộc Hải Nhân là bá chủ phương tây, tay của tôi có thể không vươn ra được dài như vậy.”
Dương Tâm trợn tròn mắt.
Hiểu rồi.
Cần cô giúp đỡ thì cứ việc nói thẳng ra, làm gì mà phải quanh co lòng vòng như vậy chứ?
“Tôi gọi điện cho học trò đã. Cô ấy đã trở về gia tộc Hải Nhân, tôi sẽ bảo cô ấy kiểm tra trước một chút xem xem liệu có thể tìm ra được manh mối nào hay không.”
“Được, cảm ơn cô.”
“…”
Cái tên này thật sự không khách khí một chút nào cả.
… Ngày hôm sau.
Nhà họ Trần.
Quản gia vội vàng đi vào trong phòng khách nói với Trần Uyên: “Cô chủ, anh Lâm đang đợi ở bên ngoài nói là tới thăm ông chủ.”
Trần Uyên nhíu mày lạnh lùng nói: “Bảo anh ta rời đi đi, nhà họ Trần chúng ta không chào đón anh ta.”
“Cái này…” Quản gia có hơi khó xử: “Người tới cửa chính là khách, từ chối người ngoài cửa e là không ổn lắm?”
Sắc mặt Trần Uyên tối sầm lại: “Cho anh ta vào làm gì? Tiếp tục chọc giận bố tôi sao? Ông còn ngại anh ta làm hại nhà họ Trần chưa đủ có đúng không?”
Quản gia không dám khuyên bảo nữa: “Vậy được rồi, tôi sẽ bảo anh ta đi về ngay.”
Ông ta vừa mới chuẩn bị xoay người đi thì lại nghe tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền tới, một người giúp việc chạy xuống nói với Trần Uyên: “Cô chủ, ông chủ nói bảo mời anh Lâm lên lầu, ông chủ có chuyện muốn nói với anh Lâm.”