THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1002

Thẩm Nguyệt vừa lấy giấy viết thư vừa cầm bút nhúng mực, nói: “Thừa lúc trời còn chưa sáng mau mời người truyền tin tới đây”.

Thôi thị vội vàng đi làm, Thẩm Nguyệt không ngừng cầm bút trên tay viết một lá thư, cho vào phong bì rồi dùng sáp dán kín lại.

Nhưng nàng nhìn lá thư trên tay, tự lẩm bẩm: “Như vậy không được, có lẽ sẽ không kịp”.

Ngọc Nghiên không biết nàng đang nói cái gì nên chỉ có thể chuẩn bị cho nàng một tách trà ấm.

Sau đó Thẩm Nguyệt lại viết thêm hai bức thư, ánh mắt nàng bình tĩnh và kiên định.

Một trong ba bức thư được gửi cho đại nhân Trịnh Nhân Hậu ở Giang Nam, một bức thư gửi cho Hoắc tướng quân ở Nam Cảnh, bức thư còn lại gửi cho Dạ Lương.

Nếu nàng nhớ không lầm thì khi ở Giang Nam, Trịnh Nhân Hậu rất nghe theo lời của Tô Vũ, cho nên Trịnh Nhân Châu hẳn là người của Tô Vũ.

Giang Nam là mảnh đất màu mỡ, cũng là ranh giới nam bắc của Đại Chu, có vị trí địa lý rất quan trọng, nếu như không cài người của mình ở đó thì sẽ gặp rất nhiều trở ngại.

Tô Vũ hẳn là đã nghĩ đến điều này từ lâu cho nên mới cài một Trịnh Nhân Hậu ở Giang Nam ở vị trí kín đáo. Đợi đến thời điểm tất yếu thì ông ta sẽ chấp chưởng thành Giang Nam.

Sau khi người truyền tin đến, Thẩm Nguyệt đưa bức thư cho người đó và giải thích cẩn thận rằng ba bức thư này phải được chuyển cho đối phương nhanh nhất có thể, bất kể ngày đêm.

Rất nhanh, người truyền tin đã mang theo thư tín của Thẩm Nguyệt lặng lẽ rời khỏi Tần phủ.

Thẩm Nguyệt ngồi cho đến rạng sáng, toàn thân sớm đã lạnh cứng.

Nàng vừa mới đứng dậy thì đã tự lẩm bẩm một câu: “Cho dù thúc ngựa ngày đêm từ đây đến Giang Nam thì ít nhất cũng phải cần sáu bảy ngày…”

Nàng lại tiếp tục tính toán làm thế nào để tranh thủ được thời gian sáu bảy ngày này?

Nhưng vừa dứt lời thì Thẩm Nguyệt đã lập tức đen mặt lại, ngay sau đó đã ngã xuống đất.

Lúc này Ngọc Nghiên đã mệt đến mức thầm ngáp một cái, nhưng vừa thấy Thẩm Nguyệt đột nhiên ngất đi thì sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt vì sợ hãi, nàng ta lập tức chạy tới kêu lên: “Công chúa!”

Vào ban đêm, ngục giam ở đại lý tự lạnh như một hầm băng.

Lính gác ngục ở trong lao cảm thấy khổ không nói nổi, chậu than trước mặt vẫn đang cháy không ngừng, lửa đỏ kêu tanh tách, cho dù như vậy thì hai tên lính gác ngục vẫn lạnh run chứ đừng nói đến người đang bị giam trong ngục.

Đại lý tự giam giữ rất ít phạm nhân, nếu đổi lại là ngục giam của hình bộ hoặc kinh triệu doãn thì mỗi khi mùa đông đến đều có rất nhiều phạm nhân chết cóng mỗi ngày.

Hai tên cai ngục cứ thấy Tô Vũ cúi đầu ngồi dựa vào tường, vì sợ hắn chết cóng nên bọn chúng đã kiểm tra nhiều lần trong đêm, dù toàn thân hắn lạnh như băng nhưng hắn vẫn còn thở.

Không biết là do lòng tốt hay là do sợ Tô Vũ chết cóng trong ngục thì bọn họ khó có thể hoàn thành công việc cho nên bọn họ liền mang theo một chậu than đến đặt ở lối đi bên cạnh Tô Vũ.

Ngay tờ mờ sáng ngày hôm sau thì bọn họ đã phải chạy qua chạy lại.

Sáng sớm, trong ngục vang lên tiếng khóa sắt, thanh âm vô cùng lạnh lẽo.

Hạ Phóng áo mũ chỉnh tề bước vào ngục giam, từ trên cao nhìn xuống Tô Vũ đang trầm mặc, vết máu loang lổ trên bộ y phục trắng của Tô Vũ được chiếu sáng bởi tia sáng đầu tiên từ ô cửa sổ nhỏ chiếu vào, trông hắn vô cùng tiên diễm loá mắt.

Hạ Phóng chậm rãi cười nói: “Thế nào, Tô đại nhân, đêm qua ở đại lý tự ta một đêm cảm thấy có thoải mái không?”

Bình luận

Truyện đang đọc