THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 562

Thẩm Nguyệt nghẹn một cái: “Bôi thế nào đây?”

“Không biết bôi? Có cần ta giúp nàng không?”

Thẩm Nguyệt trừng mắt với hắn: “Đương nhiên ta biết! Nhưng quan trọng là hai người ở đây làm sao ta bôi thuốc được!”

Thẩm Nguyệt cũng rất muốn bôi thuốc, như vậy thì vết thương bên trong mới có thể lành nhanh được. Nếu không sáng sớm ngày mai ngựa tiếp tục lên đường thì lại bị hành hạ một phen.

Trong tình hình này, Hạ Du và Tô Vũ nên tránh đi.

Nhưng dù tránh đi rồi, để một mình Thẩm Nguyệt ở nơi rừng núi hoang dã này cởi quần bôi thuốc… cảm giác cũng rất kỳ quái.

Cuối cùng vẫn là Hạ Du mượn cớ đi vệ sinh để tránh đi, nhưng Tô Vũ vẫn thản nhiên ở lại.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao chàng không đi vệ sinh?”

“Ta không vội”, Tô Vũ nhìn thấy dáng vẻ sắp phát điên của nàng, hắn chậm rãi cười một tiếng, sau đó ngồi quay lưng lại: “Ta ở lại che chở cho nàng. Nàng có thể ngồi dựa lưng vào ta, ta không nhìn đâu”.

Tô Vũ quay lưng lại, vừa hay chặn lại ánh lửa. Thẩm Nguyệt ngồi dựa vào lưng hắn, quả thật có loại cảm giác an toàn không nói được thành lời.

Nàng vừa dựa vào hắn, vừa ngửi thuốc mỡ, nàng nói: “Vậy lát nữa nếu chàng quay lại nhìn thì phải làm sao?”

Tô Vũ nói: “Trừ phi nàng cần ta giúp”.

“Vậy nếu chàng dám nhìn, ta đâm mù mắt chàng”, Thẩm Nguyệt uy hiếp nói.

Thẩm Nguyệt cũng không cởi quần, sau khi lấy thuốc mỡ, nàng đưa vào trong quần, mò tìm bắp đùi của mình.

Lúc đụng phải vết thương, nàng không chút phòng bị, kêu rít lên hai tiếng.

Động tác của Thẩm Nguyệt chậm chạp quái dị, lại bôi trong bóng tối, chờ khi bôi thuốc mỡ xong thì phải hồi lâu mới hết.

Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Nguyệt quá mệt mỏi, nàng bất giác chìm vào giấc ngủ say.

Nàng gối đầu lên chân Tô Vũ, khuôn mặt an tâm. Thỉnh thoảng khóe miệng khẽ tràn ra vài tiếng nói mớ.

Tô Vũ lắng nghe kỹ lắm mới nghe ra nàng đang gọi “bắp chân”. Hình như là nằm mơ thấy bắp chân, khóe miệng nàng còn lộ ra nụ cười bình yên.

Ngón tay Tô Vũ vén tóc mai cho nàng, động tác nhẹ nhàng.

Hạ Du vẫn chưa ngủ, hắn ta ở một bên nhìn đến trố mắt nghẹn họng.

Hắn ta đã có chút khẳng định, nói chung là Tô Vũ cũng thích phụ nữ. Hơn nữa người hắn thích e rằng chính là người phụ nữ đang gối trên chân hắn.

Nếu không làm sao hắn có thể lộ ra vẻ dịu dàng như vậy, làm sao vì nàng mà bỏ mặc sống chết, sớm đã vượt qua cả đạo quân thần.

Đột nhiên Tô Vũ không rõ ràng nói: “Đừng xem những gì không nên xem, coi những gì không nên biết là không biết. Như vậy mới có ích cho ngươi”.

Lời hắn nói rất lạnh nhạt, nhưng khí tức bộc lộ ra trên người cũng hơi lạnh, đồng thời mang theo cảm giác áp bức mơ hồ không nói được.

Hạ Du kinh hãi, quay lưng giả vờ ngủ.

Ngày thứ hai lên đường, rõ ràng đã đỡ hơn nhiều, không có đau như ngày hôm qua. Chỉ có điều cưỡi ngựa đi đường khó tránh khỏi lặp đi lặp lại, chịu đựng nhiều dễ thành thói quen.

Bình luận

Truyện đang đọc