THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1146

Dứt lời nàng liền kiễng chân chủ động ngả người về phía hắn rồi hết lần này tới lần khác trằn trọc mà hôn hắn.

Cuối cùng Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng đi trước, đợi nàng đi rồi ta lại ra sau”.

“Nơi này cách cung Thái Hòa gần như vậy, ngược lại cách ngự hoa viên có chút xa, không phải là chàng nên đi trước sao? Ta nhìn chàng đi”.

Tô Vũ cười trầm thấp không đáp.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng, không thể để nàng thấy được bản thân quay người rời khỏi.

Thẩm Nguyệt biết hắn nghĩ gì, cuối cùng khẽ cười thở dài nói: “Thôi bỏ đi, không cùng chàng tranh luận chuyện trước sau này nữa. Tô Vũ, vậy ta đi đây”.

Tô Vũ mở cửa, nàng đi thẳng ra khỏi học đường, đến khoảng sân hoang vắng mới quay đầu nhìn lại hắn.

Ánh sáng bên ngoài không đen kịt như bên trong, nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hắn đang đứng bên khung cửa.

Thẩm Nguyệt khẽ nghiến răng ngà, dứt khoát xoay người rời đi cũng không quay đầu nhìn lại nữa. Nếu nàng cứ nấn ná thêm, Tô Vũ sẽ lỡ dở thời gian mất.

Trên đường từ Viện Thái Học trở về cung Thái Hòa, nàng chạy bước nhỏ suốt quãng đường với một trái tim ấm áp mà kiên định.

Khi đến được bờ đối diện cung, ánh đèn vàng nhẹ nhàng và dịu dàng phản chiếu những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Ngọc Nghiên vẫn luôn lo lắng canh giữ trước cửa cung, thấy Thẩm Nguyệt đi qua cây cầu gỗ nhỏ, nàng ta vội chạy tới đón, trong giọng nói còn mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Công chúa người chạy đi đâu vậy! Nhị nương nói người đi dạo một mình, vậy mà cũng thực sự yên tâm để người đi khỏi!”

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp trả lời Ngọc Nghiên đã chú ý tới cánh môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt nàng ta thoáng xẹt qua tia sáng, dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Tối nay quan viên triều đình cũng tiến cung dự tiệc, Ngọc Nghiên nghĩ, có thể khiến môi công chúa biến thành như vậy ngoại trừ Tô đại nhân còn có thể là ai.

Thẩm Nguyệt vuốt mũi kín đáo che môi mình lại, tự hỏi liệu lần sau có phải nên chú ý hơn chút hay không.

Ngọc Nghiên cũng không bới móc, sắc mặt sau khi có chút biến hóa liền khôi phục lại như thường, chỉ nói: “Bên ngoài gió lạnh, công chúa ngươi mau về phòng trước đi”, nói đoạn liền dìu Thẩm Nguyệt trở về.

Vì về hơi muộn nên Thôi thị đã dỗ Bắp Chân ngủ trước.

Ngọc Nghiên lấy nước nóng hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa xong cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Công chúa đêm nay lại hẹn Tô đại nhân sao ạ?”

Thẩm Nguyệt đơ mặt ‘ừm’ một tiếng.

Ngọc Nghiên ngập ngừng nói: “Nô tì còn băn khoăn tại sao nhị nương lại yên bụng để công chúa đi một mình, hóa ra là…”, nàng ta không nói tiếp những lời còn lại.

Trên gương mặt nàng ta không phải là nét vui mừng, ngược lại còn phảng phất vài phần lo âu, Thẩm Nguyệt biết, Ngọc Nghiên vẫn luôn có ý kiến với Tô Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc