THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 996

Hạ tướng nhìn Tần Như Lương, lòng cũng hiểu rõ.

Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Hạ Phóng là chủ thẩm nhưng hắn ta cũng chỉ là thiếu khanh của Đại Lý Tự, bên trên hắn ta còn một Đại Lý Tự Khanh cơ mà. Nếu Hạ Phóng nghiêm hình bức cung Tô đại nhân, có Đại Lý Tự Khanh ra mặt, không chừng hắn ta sẽ nhượng bộ một chút. Ta không cầu xin gì nhiều, chỉ mong tướng gia mời Đại Lý Tự Khanh ra mặt để Tô đại nhân bớt phải chịu hình thôi”.

Đại Lý Tự Khanh và Hạ tướng đều là cựu thần, nếu Thẩm Nguyệt ra mặt, e là Đại Lý Tự Khanh sẽ suy xét đến lợi và hại, chưa chắc chịu giúp nàng, thậm chí còn chẳng chịu gặp mặt nữa là. Hạ tướng lại là thừa tướng đương triều, nếu ông ta ra mặt, việc này hiển nhiên sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Thẩm Nguyệt lại tiếp: “Ta không yêu cầu xa vời là tướng gia có thể đứng trước triều đình cứu Tô đại nhân trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ta chỉ mong muốn như vừa nói. Tô đại nhân là văn thần, cơ thể không sánh bằng Tần tướng quân lúc trước, hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi trọng hình”.

Tần Như Lương vừa nghe đã biết Thẩm Nguyệt nói bừa. Cơ thể của Tô Vũ không kém hơn hắn ta là bao, Thẩm Nguyệt làm thế cũng chỉ là vì đau lòng hắn thôi.

Lúc trước Tần Như Lương chịu khổ trong Đại Lý Tự nhưng vẫn có điều kiện tiên quyết là Hoàng thượng không định lấy mạng của hắn ta, bây giờ Hoàng thượng lại quyết tâm đoạt mạng Tô Vũ, Hạ Phóng chắc chắn sẽ không nương tay, chả biết chừng tên đó còn ra tay nặng hơn lần trước.

Hạ tướng do dự hồi lâu cũng không nói gì, bầu không khí trong thư phòng khá nặng nề.

Thẩm Nguyệt yên lặng chờ đợi, nàng bình tĩnh hòa nhã hơn Hạ tướng.

Sau đó nàng nghe Hạ tướng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa muốn ta đi nhờ vả Đại Lý Tự Khanh, hà tất gì phải làm thế, công chúa cứ trực tiếp tìm Đại Lý Tự Khanh, thế chẳng phải được rồi sao, ta cũng có thể đứng giữa làm cầu nối”.

Nghe thế Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Không giấu gì Hạ tướng, chuyện này nhất định phải nhờ vả tướng gia”.

“Tại sao?”

“Vì tướng gia là cha của Hạ Phóng”, Thẩm Nguyệt nói: “Nếu chỉ lấy Đại Lý Tự Khanh ép Hạ Phóng, hắn ta có thể tâu lại cho Hoàng thượng, nhưng nếu hắn ta biết là tướng gia ngỏ ý trước cho Đại Lý Tự Khanh, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, hắn ta sẽ không làm đến mức là đi bẩm báo cho Hoàng thượng”.

Hạ tướng thở dài: “Ta đã vạch rõ giới hạn với nghịch tử đó lâu rồi, xem như đời này chưa từng sinh ra đứa con trai đó, nghịch tử đó chịu nể mặt ta sao”.

“Nhưng suy cho cùng, Hạ gia vẫn là nhà của Hạ Phóng”, Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Hắn ta sẽ không điên đến mức tự đào phần mộ của tổ tiên nhà mình”.

Nàng nhìn Hạ tướng: “Tướng gia trung dung* hơn nửa đời, chuyện đến giờ mà ông vẫn còn muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Từ lúc Tô đại nhân bị tịch thu tài sản thì đã là không thể rồi, bây giờ ta đã vào đến cửa nhà ông, như thế càng không được”.

*lối làm việc luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín cho thành người quân tử.

Thẩm Nguyệt bình tĩnh tiếp lời: “Chắc hẳn trong lòng tướng gia cũng hiểu hơn ai hết, bằng không tối nay ông cũng sẽ chẳng chịu gặp ta. Tướng gia không nghĩ cho mình thì cũng nên suy xét cho Hạ Du chứ”.

Hạ tướng biến sắc, bởi vì Hạ Du chính là điểm chí mạng của ông ta, là người nối dõi tông đường, kéo dài hương khói cho Hạ gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Hạ tướng nói thẳng: “Nếu ta giúp Tĩnh Nguyệt công chúa mà bị Hoàng thượng biết được, vậy đó mới chính là bất lợi lớn đối với Hạ gia”.

Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm ông ta, gợi nhẹ khóe môi như cười như không, nàng nói: “Nhưng nếu ông không giúp ta, lần này là Tô Vũ, lần tới sẽ là đám cựu thần các ông. Thừa tướng tưởng mình còn đủ sức bảo vệ bản thân vẹn toàn được sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc