THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1090

Thôi thị còn nói: “Bây giờ hoàng thượng đang giam lỏng công chúa nhưng cũng không hoàn toàn cấm túc ở trong cung, chi bằng cứ sống đơn giản thoải mái thì tốt hơn”.

Thẩm Nguyệt đặt sách xuống, xoa xoa mi tâm rồi nói: “Đã không còn sớm nữa, nhị nương, ngươi cũng đi ngủ đi”.

Sang ngày thứ hai, Bắp Chân tiếp tục trêu chọc con cá sấu bên hồ. Đây dường như đã trở thành chuyện mà mỗi ngày nó đều phải làm.

Bởi vì cung Thái Hòa thật sự quá nhỏ bé và nhàm chán.

Thẩm Nguyệt cũng để cho nó đi.

Nàng cúi đầu vuốt ve cây sáo trúc bên hông, sau đó lại lấy nó ra nghịch trong tay.

Nàng chưa bao giờ rời khỏi cây sáo trúc này, ngày nào nàng cũng đeo nó trên người.

Thẩm Nguyệt vẫn còn nhớ khi ở hành cung Dạ Lương thì Tô Vũ đã từng nói ban đầu lúc hắn tặng cây sáo trúc này cho nàng vì hi vọng sẽ nghe nàng thổi nó lên.

Chỉ có điều tuy nàng vẫn luôn mang nó theo bên người nhưng chưa từng thổi nó lên.

Nếu bây giờ nàng thổi nó lên thì không biết Tô Vũ có nghe thấy hay không?

Thẩm Nguyệt đưa sáo trúc lên môi, từ từ thổi lên một khúc nhạc.

Tiếng sáo dịu dàng du dương, thấm đầy hoài niệm.

Nghe thấy tiếng sáo truyền ra từ cung Thái Hòa, người không biết có khi còn tưởng công chúa Tĩnh Nguyệt đang nhớ nhung phò mã, người mà nàng yêu thương nhiều năm nhưng cuối cùng lại phải hòa ly.

Tô Vũ đi ngang qua nghe thấy, hắn đã dừng chân lại rất lâu dưới những tán cây tùng bách.

Bắp Chân cũng chăm chú lắng nghe. Sau khi tiếng sáo kết thúc, nó vẫn ngồi lặng yên không nhúc nhích.

Thẩm Nguyệt đưa tay ra xoa đầu nó.

Nó ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Nguyệt đang mỉm cười với mình.

Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: “Hắn đã đặt tên cho con, tên chỉ có một chữ Tiễn”.

Chỉ có điều bây giờ Thẩm Nguyệt tạm thời còn chưa thể nói cho nó biết tên đầy đủ của nó là Tô Tiễn.

Sau đó Bắp Chân đã không còn hứng thú trêu chọc lũ cá sấu nữa.

Nguyên nhân chính là bởi vì lũ cá sấu này ngày nào cũng tranh giành bơi lên đầu tiên, nối đuôi nhau bơi đến cùng một chỗ, tưởng rằng có thức ăn ngon rơi xuống nhưng hóa ra chúng chỉ đang bị một đứa nhóc trêu ngươi mà thôi.

Không chỉ Bắp Chân cảm thấy chán mà ngay cả đám cá sấu cũng đã cảm thấy chán.

Mỗi khi Bắp Chân đứng ở đó thì đám cá sấu đều âm thầm bơi tới chờ đợi, chờ một lúc lâu mà cũng không thấy đứa trẻ nhảy xuống, đám cá sấu liền phải chán nản vẫy đuôi bơi đi.

Mấy ngày nay ngày nào Bắp Chân cũng đến trêu ngươi cá sấu, làm xáo trộn nghiêm trọng tác phong kỷ luật cùng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của đám cá sấu này.

Khi người chăn nuôi đến cho đàn cá sấu ăn thì mới phát hiện đàn cá sấu đều chán ăn, con nào con nấy đều lộ ra vẻ mặt hung ác, vẫy đuôi vô cùng mạnh, cứ như thể đang trách cứ người chăn nuôi quá keo kiệt.

Người chăn nuôi cảm thấy rất khó hiểu, sao đám cá sấu này lúc trước còn rất nghe lời, bây giờ lại như đang muốn xé xác hắn ra vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc