THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Hai người tựa vào gần như thế, Thẩm Nguyệt có thể nhìn hắn mà không phải kiêng dè gì.

Tô Vũ khẽ ngước lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Thẩm Nguyệt khẽ run rẩy, bất giác rơi vào tay giặc.

Nàng lại vội vàng dời tầm mắt, nói: “Không có bất kỳ kẻ nào trời sinh thích cô độc cả, Tô Vũ chàng cũng không.

Sáng nay ta có hơi tức giận là vì chàng mang theo ta, lại không cho ta chia sẻ bất kỳ điều gì với chàng, cái gì chàng cũng giấu trong lòng, một mình tính kế”.

Thẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt cười: “Chàng như thế có xấu xa không ấy hả? Có lẽ có, chẳng cần phải làm gì đã có thể tiễn một đám xuống địa ngục, trong lòng chàng không có chính nghĩa, chỉ có mục đích chàng phải đạt được, tất cả mọi người đều là quân cờ của chàng. Nghĩ như thế, đúng là chàng thật sự đáng sợ đến mức con người ta phải rợn cả người”.

Vẻ mặt Tô Vũ có hơi ảm đạm.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng trước đó ta cũng đã nói rồi, dù chàng đáng sợ đến mức nào, dù chàng là kẻ xấu xa nhất thiên hạ, thì ta cũng không sợ”.

Tô Vũ ngạc nhiên nhìn nàng.

Nàng lại thấp giọng nói: “Ta có thể cảm nhận được sự bình yên đến kỳ lạ từ trên người chàng, nếu kẻ khác cảm thấy chàng đáng sợ, đó là vì họ không hiểu được chàng".

Tô Vũ đáp: “Ta chưa từng cho ai cơ hội cảm nhận điều đó”.

Thẩm Nguyệt nói: “Những lời này sáng nay ta chưa kịp nói, bây giờ nói chắc vẫn còn kịp nhỉ”.

Tô Vũ nói: “Ta khá vui", hắn lại bổ sung: “Không chỉ là một chút”.

Thẩm Nguyệt buồn cười cong môi: “Thế thì chàng phải có thành ý một chút chứ nhỉ, trao đổi với ta về suy nghĩ trong lòng chàng đi”.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ dừng lại ở khóe môi Thẩm Nguyệt, sau đó chuyển sang môi nàng.

Hắn chỉ cần giơ tay lên thôi sẽ chạm vào má Thẩm Nguyệt, ngón tay khẽ v.uốt ve khóe môi nàng.

Lần này Thẩm Nguyệt không trốn nữa, mà không nhịn được, muốn đưa tay dán tay mình vào tay hắn.

Lúc này, tầm mắt của Tô Vũ đã chuyển sang môi Thẩm Nguyệt, bùi ngùi nói: “Bây giờ suy nghĩ cấp thiết nhất trong đầu ta chính là hôn nàng, nàng có chắc là muốn trao đổi điều đó với ta không?”

Thẩm Nguyệt chợt khựng lại, sau khi đón nhận ánh mắt sâu thẳm của hắn, thần kinh trở nên căng thẳng.

Nhiệt độ nàng cố gắng làm lạnh lại bỗng có xu hướng dâng lên.

Nào ngờ được ngay lúc này, Hạ Du đáng bị phanh thây đã trở về, thấy hai người ngồi ở góc hành lang còn phá phong cảnh nói: “Hai ngươi ngồi đây làm gì thế?”

Thấy tay Tô Vũ đang xoa má Thẩm Nguyệt, Hạ Du lại đầy chính nghĩa nói: “Đại học sĩ Tô Vũ! Uổng công ngươi là một đại học sĩ, tại sao lại động tay động chân với nữ nhi người ta như thế, tay ngươi để ở đâu vậy?”

Tô Vũ đã lười dùng ánh mắt để uy hiếp hắn ta rồi, biếng nhác nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

Hạ Du nói: “Không ngờ ngươi trông thì đạo mạo là thế, mà trong lòng lại biến chất như vậy!”

Mí mắt Thẩm Nguyệt giật giật, mặt liên tục nóng rực lên nói: “Hạ Du, hắn chỉ đang chườm lạnh cho ta”.

“Chườm lạnh?” Hạ Du nhìn kỹ lại: "Thẩm Nguyệt, mặt cô bị làm sao thế?"

Thẩm Nguyệt không để ý nói: "Nhỡ té ngã”.

Hạ Du đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, thở dài như ông cụ non: “Đi đường ráng mở mắt thật to chứ, sao cô lại bất cẩn như vậy nhỉ. Lớn từng này tuổi rồi, còn bị té”.

Thẩm Nguyệt: “…”

Có Hạ Du ở đây, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không thể nói chuyện như lúc nãy nữa.

Lại phát hiện ba người ngồi ở góc hành lang, nhất thời không có chuyện gì để nói.

Bầu không khí là lạ.

Vì thế, Thẩm Nguyệt cảm nhận được đá trong túi vải đã tan kha khá rồi, bèn thuận miệng nói với Tô Vũ: “Băng lạnh này ngươi lấy ở đâu thế, mát lắm”.

Tô Vũ nhìn cục đá trong tay mình, nói: “Cô đang nói cái này hả, ta đập ra từ quan tài băng dưới hầm đấy”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì...? Ngươi dùng đá của quan tài băng để ta chườm mặt á?”

Hạ Du bên cạnh chậc chậc, lắc đầu nói: “Vô tâm quá mà, lại đi mang mấy thứ dùng cho người chết về cho Thẩm Nguyệt sử dụng, đại học sĩ bảo người ta yên tâm kiểu quái nào được!”

Tô Vũ nhanh chóng chuyển chủ đề, chậm rãi nói: “Hạ phó sư, ngươi mới ngủ dậy, bộ ngươi không định ăn cơm tối à, trời cũng sắp tối rồi”.

Hạ Du như vừa từ trong mộng tỉnh dậy, vuốt cái bụng rỗng tuếch, nói: “Thảo nào ta cứ thấy thiếu thiếu, thì ra là chưa ăn cơm!”

Hắn lại vỗ tay nói: “Đúng rồi, đêm nay có bữa tiệc tẩy trần gì đó mà, sao chúng ta vẫn chưa đi?”

Tô Vũ nói: “Lúc đi quên gọi ngươi, bọn ta đã ăn hết cả rồi”.

Hạ Du đầy căm phẫn: "Tại sao các ngươi không gọi ta!”

“Bởi vì ngươi ngủ như chết vậy”.

Làm sao bây giờ đây, nghĩ tới việc mình vẫn chưa ăn cơm tối, Hạ Du lại càng thấy đói bụng.

Hắn ta vội vàng chạy xuống bếp tìm gì đó để ăn.

Tô Vũ mới nói có vài câu đã đuổi hắn ta đi, trước mặt góc hành lang chỉ còn mỗi hắn và Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ lại nghiêm túc nói với Thẩm Nguyệt vẫn còn nhìn khối đá trong tay với ánh mắt ghét bỏ: “Băng này ta tìm về từ nơi khác, nàng yên tâm dùng đi”.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

Chườm đá xong, Tô Vũ lại lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị từ sớm, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt rầu rĩ hỏi: “Thế này trông có xấu lắm không?”

“Không xấu”.

“Chàng lại ghẹo ta”.

Tô Vũ nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng một cái.

Xúc cảm lành lạnh cùng với hơi thở dịu dàng đột nhiên chiếm cứ tất cả mọi giác quan của Thẩm Nguyệt.

Thần kinh của nàng nhanh chóng bị chặn đứng, cứng đờ cả người.

Dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, lại khiến lòng nàng hoảng hốt như muốn nổ tung.

Dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước, Tô Vũ lại thấy chưa đã thèm, máu nóng trong người như muốn sôi trào, nhưng hắn lại cố kiềm chế, giọng trở nên khàn khàn, thổi vành tai Thẩm Nguyệt có hơi nóng: “Không ghẹo nàng”.

Thẩm Nguyệt không biết mình đã rời khỏi góc hành lang và trở về phòng thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc