THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 989

Nơi nhốt Tô Vũ là một gian phòng riêng biệt, bên ngoài phòng giam còn có không gian trống đặt một chiếc bàn để tiện cho quan thẩm vấn tới đây thẩm vấn vụ án.

Hạ Phóng vén quan bào, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn này.

Lúc này Tô Vũ đang ngồi trên nền đất của phòng giam, sắc mặt rất điềm tĩnh. Dung mạo gọn gàng sạch sẽ của hắn hoàn toàn không ăn nhập gì với phòng giam tối tăm này, khiến Hạ Phóng trông thấy mà chỉ muốn xé nát vẻ điềm nhiên và bình lặng trên mặt hắn.

Một số được đặt trên bàn, khỏi cần hỏi cũng biết, toàn là đồ dùng trong nhà Tô Vũ, mấy bức tranh chữ rơi trên nền đất, vài món đồ trang trí trong thư phòng của hắn cùng hai con rối gỗ với đường nét mơ hồ.

Những thứ đáng giá nhất trong nhà hắn cũng chỉ có vài thứ trong thư phòng này thôi, ngoài ra không lục soát ra bất kỳ món vàng bạc châu báu nào dư thừa.

Hạ Phóng nhàn nhã mở từng bức tranh chữ thưởng thức một phen rồi bật cười vài tiếng: “Không hổ là đại học sĩ, trong nhà cũng nghèo nàn sạch sẽ ghê, chẳng có thứ gì đáng tiền cả, kết quả chỉ lục soát được mấy thứ đẹp mã vô tích sự này”.

Tô Vũ đáp: “Làm Hạ đại nhân thất vọng rồi, ta cũng cảm thấy rất áy náy”.

Nụ cười bên khóe miệng Hạ Phóng trở nên hung tàn hơn: “Tô đại nhân, ngươi nghe cho kỹ đi, tiếng gào thét vọng ra từ phòng thẩm vấn toàn là gia nô của nhà ngươi đấy. Lúc này đây họ đang phải chịu khổ hình, sống không bằng chết, chẳng lẽ ngươi không định khai ra chút gì đó sao?”

Tô Vũ ngước mắt nhìn hắn ta, xuyên qua cửa nhà lao, dưới ánh đèn u ám, ánh mắt không chút gợn xong đó có thể phóng thẳng tới trái tim Hạ Phóng bất chấp khung cảnh tranh tối tranh sáng.

Rõ ràng hắn ta vô cùng điềm tĩnh nhưng lại khiến lòng dạ Hạ Phóng nổi lên cảm giác kinh sợ vô biên.

Tô Vũ hỏi: “Hạ đại nhân muốn Tô mỗ khai gì đây?”

Hạ Phóng cố đè nén tâm trạng, hiện giờ Tô Vũ cũng chỉ là một tên tù nhân, có gì đáng khiếp sợ đâu? Hắn ta phụng mệnh hoàng thượng làm việc này, không ai ngay thẳng hơn hắn ta được nữa.

Hạ Phóng quát nạt đầy khí thế: “Có triều thần tố cáo ngươi thông đồng phản quốc, âm thầm truyền tin qua lại với Bắc Hạ, là gian tế do Bắc Hạ cài vào! Rốt cuộc ngươi chịu nhận không?”

Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Triều thần tố cáo cũng phải lấy chứng cứ ra đối chất, Hạ đại nhân có tìm thấy chứng cứ không? Hôm nay lục soát nhà của Tô mỗ, có phát hiện được điều gì đáng ngờ không?”

Giọng nói thản nhiên và thong dong của hắn dường như không phải đang chịu tội trong ngục mà giống như đang tán dóc cùng Hạ Phóng trong lúc trà dư tửu hậu.

Hạ Phóng nheo mắt: “E là ngươi đã tính sẵn rằng bản quan không thể lục soát được thứ gì mới dám hỗn xược như thế! Ta thấy ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi, đúng không, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, đến cả một bức thư bản quan cũng không lục soát được, phải chăng nhà ngươi hơi sạch sẽ quá mức, nhỉ?”

Tô Vũ đáp: “Đồ đạc trong nhà Tô mỗ không nhiều, diện tích cũng không lớn, thế nên mới sạch sẽ. Thêm nữa, Tô mỗ không có thân thích ở kinh thành, không có thói quen thư từ qua lại, đại nhân không tìm ra được cũng là điều bình thường”.

Hạ Phóng thẹn quá hóa giận, nói với thị vệ của nhà lao: “Mấy kẻ trong phòng thẩm vấn, cứ đánh cho ta, đánh mạnh vào, ta không tin chúng không chịu khai chữ nào! Nếu vẫn còn không chịu khai, cứ đánh chết thì thôi!”

Hắn ta nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Vũ khi nói ra lời này, vốn tưởng rằng Tô Vũ sẽ giận dữ hay lên tiếng ngăn cản, nhưng hóa ra hắn không hề làm vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc