THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 832

Tô Vũ mở lời: “Chào buổi sáng, A Nguyệt”.

Xem ra tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều.

“Chào…”, Thẩm Nguyệt xoắn xuýt đáp một tiếng: “Chàng, chàng có cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi”.

Bị Tô Vũ đè lâu như vậy khó tránh khỏi có chút tê dại, khi Thẩm Nguyệt vặn vẹo động đậy người liền cảm thấy có thứ gì đó chống lên mình liền chết lặng, không dám cử động thêm nữa.

Tô Vũ cũng chú ý tới phản ứng của nàng, lập tức có chút ngượng ngùng: “Đàn ông là như vậy, mỗi buổi sáng đều sẽ…”

Thẩm Nguyệt qua quýt gật đầu, tính toán muốn hóa giải tình huống lúng túng này: “Cái này ta biết, gọi là c**ng cứng buổi sáng…”

Nhưng câu này vừa thốt khỏi miệng dường như càng khiến tình huống thêm xấu hổ, nàng không biết bản thân đang nói xằng nói bậy gì trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhướng mày: “Nàng biết?”

“Ý ta là trước đây ta từng thấy trong sách viết rằng cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau …”

Tô Vũ cố nén không bật cười: “Ừm, quả thực khác biệt”.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt phiêu du, đôi tay tối qua còn gắt gao ôm lấy Tô Vũ nhưng bây giờ không biết nên đặt ở đâu, đặt lên chỗ nào cũng cảm thấy khó xử.

Nàng dứt khoát thả tay sang hai bên người, ngón tay túm chặt góc áo rũ xuống từ trên người hắn.

Sau một lúc, Thẩm Nguyệt cũng không dám thả lỏng chút nào, thay vào đó nàng dần dần kéo căng tới đầu ngón chân.

Nàng cụp mắt không nhìn Tô Vũ, thẹn thùng hỏi: “Nó… còn ‘đứng’ trong bao lâu nữa?”

Tô Vũ thở hắt lên xương quai xanh của nàng: “Lần này kéo dài tương đối lâu…. với dáng vẻ này của nàng, e rằng ta không có cách nào ổn định lại được”.

Hơi thở nóng rực của hắn đã nhuộm đỏ vành tai của Thẩm Nguyệt tự lúc nào, cảm giác vừa ấm nóng vừa ngứa ngáy bắt đầu lan tràn từ sau gáy đến sống lưng nàng.

Tô Vũ nheo mắt, hắn có thể thấy rõ vành tai xinh đẹp ửng hồng của nàng.

“Đêm qua là vấn đề sống chết, vậy hiện tại đã được tính là tình cảm nam nữ hữu tình chưa?”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ đã dán môi mình lên tai nàng và m*t nhẹ.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ rơi lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lưu luyến không rời.

Thẩm Nguyệt nghiến chặt khớp hàm, nhưng lại có chút không kiềm chế được mà khẽ run.

Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta tưởng rằng bản thân nàng hiểu rõ cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa, ta như trước phải nhẫn nhịn trước sự như gần như xa mỗi ngày của nàng”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nhìn Tô Vũ trong khoảng cách gần đến vậy, chóp mũi chạm chóp mũi.

Nàng nhìn đôi lông mày đen đậm của hắn, mở miệng lẩm bẩm: “Bởi vì ta đã có một giấc mơ”.

Tô Vũ ấm giọng nỉ non: “Nàng mơ thấy gì”.

Nàng đưa tay vuốt v e đôi mắt cùng khuôn mặt của hắn: “Có lẽ là tối qua nghe được một vài chuyện kia, ta nằm mơ thấy chàng vội vàng trở về kinh, đứng ở ngoài cổng cung điện và giao con rối vào tay Thẩm Nguyệt”.

Bình luận

Truyện đang đọc