THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tô Vũ thở ra một hơi rồi nở một nụ cười an ủi nàng, cho dù bộ dạng lúc này có chật vật nhưng nụ cười của hắn vẫn rất động lòng người.

Hắn nói: "Đừng khóc, ta không sao".

Thẩm Nguyệt tiện tay lau mắt nhưng có cát lọt vào càng làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy. Nàng trừng đôi mắt ướt át nhìn hắn nói: "Nếu như chàng không sao thì sao lại không mở mắt ra? Nếu như chàng không sao thì sao lại không đáp lời ta?"

Tô Vũ nở nụ cười vô hại nói: "Thật xin lỗi, ta đã khiến cho nàng phải lo lắng rồi. Nhưng thấy nàng lo lắng như vậy thì ta cũng cảm thấy rất hưởng thụ".

"Chàng cố ý giả vờ phải không?"

Tô Vũ nói với hắn: "A Nguyệt, nàng cắn ta đau quá".

Thẩm Nguyệt trước đó còn lo lắng như vậy, bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng buồn bực.

Rõ ràng nàng đã rất sợ hãi vậy mà Tô Vũ còn cố ý dọa nàng. Nhất định là hắn cố ý thở nhẹ để nhìn thấy nàng rối lên.

Thẩm Nguyệt đứng dậy không muốn nói chuyện với hắn nữa nhưng Tô Vũ lại đột nhiên vươn tay kéo nàng lại rồi ấn nàng vào lòng.

Thẩm Nguyệt vẫn không nguôi tức giận, lúc nàng sắp giãy dụa thì một giọng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu nàng đã truyền đến: "Đừng nhúc nhích, ta đang bị thương, rất đau".

Thẩm Nguyệt thấp giọng mắng: "Chàng đã bị thương mà còn giằng co, chàng thích bị ngược đãi hay sao vậy?"

Tô Vũ vuốt ve mái tóc của nàng, những ngón tay thon dài lướt vào giữa tóc nàng, hắn dịu dàng nói: "Đúng vậy, ta thích bị nàng ngược đãi đó. Lúc nãy nàng đã sợ mất ta sao?"

Thẩm Nguyệt kiên quyết phủ nhận nói: "Không hề".

Tô Vũ mỉm cười nói: "Thật vậy sao, nhưng ta lại rất sợ hãi, cho nên dù đã bước một chân xuống hoàng tuyền thì ta cũng muốn cố gắng trở về".

Thẩm Nguyệt vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Một Tô Vũ như vậy, làm sao nàng có thể không sợ mất đi hắn.

Đúng là lúc nãy nàng đã vô cùng kinh hãi.

Tô Vũ nằm thẳng nhìn lên mặt trăng trên trời, nhẹ giọng nói: "Con người ai cũng phải chết đi, nếu như ta phải chết sớm, A Nguyệt, nàng có cảm thấy buồn không?"

Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy cơn buồn bực lại dâng lên, nàng liền nói: "Vậy chàng có nỡ khiến cho ta buồn không?"

Tô Vũ mỉm cười nói: "Rõ ràng là ta đang hỏi nàng, nhưng lại bị nàng hỏi ngược".

Thẩm Nguyệt mạnh mẽ nói như ra lệnh: "Ai cho chàng chết sớm hơn, ta muốn chàng phải chết muộn hơn ta".

Ở bên kia, Hạ Du đầu óc mê muội đứng dậy khỏi mặt đất đầy cát bụi, trước phiên phủi bớt bụ đất, sau đó lại ôm Thanh Hạnh nhìn chằm chằm.

Nàng ta vẫn không mở mắt.

Lần té ngã này đã khiến cho Hạ Du tỉnh táo trở lại, khiến cho hắn nhận ra mọi thứ hoàn toàn không phải là giấc mộng.

Sau này Thanh Hạnh sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Bởi vì nàng ta thực sự đã chết.

Sau đó Hạ Du lại cõng Thanh Hạnh trên lưng đi vòng qua chân núi cùng Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Hắn ta im lặng không nói trong suốt dọc đường.

Bọn họ đã tìm thấy nguồn nước, ngay sau đó bọn họ liền nhóm một đống lửa bên cạnh nguồn nước đó.

Ngọn lửa mập mờ lập lòe phản chiếu bóng dáng của ba người bọn họ.

Hạ Du ở bên cạnh nhẹ nhàng đặt Thanh Hạnh lên bãi cỏ, lấy nước lau sạch những vết máu đầy trên khuôn mặt của nàng.

Thẩm Nguyệt không có thời gian an ủi hắn ta bởi vì vết thương của Tô Vũ cũng cần được xử lý càng sớm càng tốt.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy quần áo của Tô Vũ bị hư hại nhiều chỗ, tuy rằng trên lớp y phục màu đen bên ngoài không thể thấy vết máu nhưng màu đỏ tươi của máu đã thấm ướt y phục màu trắng bên trong.

Nàng dùng nước nhanh chóng rửa sạch vết thương, sau đó đứng dậy nói: "Chờ ở đó, ta tìm dược thảo".

Tô Vũ hỏi: "Có muốn ta đi cùng nàng không, ta sợ nàng tìm sai".

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Ta biết phải tìm dược thảo gì, chàng ngồi yên đó chờ ta đi!"

Tô Vũ ngoan ngoãn hiếm thấy trả lời: "Được".

Các loại thảo dược cầm máu mà Thẩm Nguyệt muốn tìm rất phổ biến cho nên nàng không cần phải đi quá xa, chỉ tìm kiếm trong tầm mắt của Tô Vũ.

Chỉ chốc lát sau thì nàng đã có thể mang thảo dược về đặt ở trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu nói: "Ừm, đúng là những thứ này".

Thẩm Nguyệt rửa sạch dược thảo ở con sông nhỏ sau đó gấp lại ở góc váy rồi thấp xuống trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn nàng vừa lấy một nắm thảo dược nhét vào miệng nhai, nhai nhuyễn xong liền lột quần áo rách của Tô Vũ ra rồi bôi thảo dược lên những vết thương.

Mặc dù Tô Vũ không hề hé răng nhưng Thẩm Nguyệt vẫn nhẹ giọng hỏi: "Có đau hay không?"

"Không đau".

Sắc mặt của hắn trông rất tệ, hắn nói hắn không đau chỉ để an ủi nàng.

Thẩm Nguyệt có thể thấy rõ nét mặt mệt mỏi và suy yếu sau khi mất nhiều máu của hắn.

Một mình phải đối phó với nhiều sát thủ như vậy, thân thể đầy thương tích còn bị lăn xuống sườn núi, tinh lực của hắn cũng đã sớm cạn kiệt.

Thẩm Nguyệt thật sự rất đau lòng.

Nàng không hỏi nhiều, tất cả những gì nàng có thể làm là giải quyết vết thương trong thời gian ngắn nhất có thể rồi để cho hắn nghỉ ngơi.

Tô Vũ lại đột nhiên hỏi nàng: "Thảo dược có đắng không?"

Thẩm Nguyệt nói: "Không quá đắng".

Hắn bỗng nhiên vươn tay lấy chút bã thảo dược trên khóe môi nàng.

Hắn cho vào miệng nếm thử, hơi nhíu mày nói: "Thật đắng".

Thẩm Nguyệt dừng lại, sau đó bực mình nói: "Tô Vũ, đã đến lúc này rồi mà chàng còn không quên trêu chọc ta sao?"

"Là ta không đúng".

Nàng bốc một nắm thảo dược khác rồi cho vào trong miệng.

Mãi cho đến khi tất cả những vết thương của Tô Vũ đều đã được bôi đầy thảo dược thì Thẩm Nguyệt mới cảm nhận được vị đắng nồng đậm lưu lại trên vị giác của nàng, thật lâu cũng không phai đi.

Nàng bước ra sông súc miệng.

Nàng nhướng mày xé một mảnh góc váy sau đó xả lại nó bằng nước sông cho sạch rồi vắt chút nước mang đến trước mặt Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng lau mặt và tóc cho Tô Vũ bằng miếng vải ướt vừa xả sạch.

Hai người dựa vào nhau thật gần, hơi thở cũng nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tô Vũ giống như gông cùm nhẹ nhàng quấn lấy nàng. Khi nàng ngước mắt lên nhìn thấy thì không còn chỗ nào để trốn.

Chính vào lúc Thẩm Nguyệt định vươn tay vén tóc sau đầu Tô Vũ thì tay nàng đã kịp bị Tô Vũ bắt lấy.

Tô Vũ rũ mắt xuống nói: "Thôi, có lau thêm nữa cũng không lau sạch được. Ta vừa mệt vừa khát, nàng lấy nước cho ta uống được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc