THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 508

Tô Vũ không lên tiếng, chỉ bộc phát ra khí tức khiến cho đối phương cảm thấy ớn lạnh.

Ngay sau đó, cơ thiếp kia liền xoay người bỏ chạy vì quá sợ hãi.

Cùng lúc đó, Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy búi tóc của mình lỏng ra, sau đó tóc nàng đã xõa dài xuống hai bên thái dương.

Thủ pháp của Tô Vũ vô cùng nhanh, hắn đã tháo trâm cài của Thẩm Nguyệt xuống từ lúc nào.

Sau đó hắn ngay lập tức vung tay phóng chiếc trâm cài về phía cơ thiếp kia.

Chiếc trâm cài tóc phóng thẳng đến yết hầu của cơ thiếp kia một cách vô cùng chính xác.

Cơ thiếp kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi chậm rãi ngã xuống đất.

Thẩm Nguyệt không khỏi kinh hãi, cướp đi mạng sống của người khác chỉ trong tích tắc thôi sao!

Một hồi lâu sau, Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn lại, hai cô gái mà trước đó nàng để ý thoáng chốc đã chết trước mặt nàng.

Tô Vũ vẫn thong dong như trước, xoay người nhàn nhã đóng cửa sau lại như thể những gì hắn vừa làm chỉ là một việc bình thường như quét dọn sân sau.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta đột nhiên cảm thấy tốt nhất là không nên chọc điên ngươi, nếu không chắc ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết”.

Tô Vũ nói: “Nàng chọc vào ta thì không sao, tính cách ta rất tốt, nhưng lần này bọn họ đã nhìn thấy mặt nàng, giữ lại không ổn lắm”.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng sợ sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Cũng đâu phải là ta chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng ta chỉ không ngờ là họ đã sống trong nhà ngươi lâu thế mà ngươi vẫn có diệt khẩu không chớp mắt. Ngươi không có tình cảm gì với họ sao?”

“Tình cảm, tình cảm gì?”, Tô Vũ hỏi: “Nàng ghen cỡ đấy mà còn muốn ta có tình cảm với họ?”

Thẩm Nguyệt không nói gì.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng sợ ta đến thế sao?”

Thẩm Nguyệt thuận miệng đáp: “Ta cũng muốn sợ, cách ngươi làm việc đúng là khiến người khác sợ hãi… nhưng ta không sợ được thì phải làm sao đây!”

Tô Vũ khẽ cười.

“Đã lúc nào rồi mà ngươi còn tâm trạng để cười!”, Thẩm Nguyệt liếc nhìn hai thi thể trên đất: “Họ chẳng phải là tai mắt hoàng thượng sắp xếp vào bên cạnh ngươi sao? Bây giờ đã bị ngươi giết mất rồi, ngươi nói xem phải làm sao”.

Thật ra nàng đã đoán ra được là hoàng đế không phải thật sự muốn tặng người đẹp cho Tô Vũ mà là chỉ muốn theo dõi hắn.

Nhưng nghĩ là một chuyện, chính tai nghe Tô Vũ nói lại là chuyện khác.

Dù là tai mắt, là gián điệp nhưng chỉ cần là phụ nữ, nàng cũng cực kỳ để ý.

Tô Vũ nói: “Ta đã biết rõ bút tích của họ, bồ câu đưa thư cũng đã bị chặn đường, giữ lại cũng vô dụng”.

Mặc dù hai người này là do hoàng đế ban tặng, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thất, thân phận thấp hèn, hoàng đế không thể đích thân tới chỗ Tô Vũ gặp mặt.

Thậm chí, có lẽ hoàng đế đã quên mất dáng vẻ hai người này ra sao luôn rồi. Điều mà hoàng đế quan tâm chỉ là mật báo do hai người gửi về sau một khoảng thời gian.

Tô Vũ để họ ở đây vài tháng là vì tiện cho việc nắm vững nét chữ của hai người, tìm hiểu thói quen gửi tin, sau đó thuần phục bồ câu đưa thư, tiếp theo, họ không còn tác dụng nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc