THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Thẩm Nguyệt lấy được vũ khí sau đó hai mắt dần dần lộ ra hung quang, nàng ngay lập tức ra tay, đầu đũa được dũa nhọn đâm chính xác vào mu bàn tay của Triệu Thiên Khải đang tóm lấy nàng.

Triệu Thiên Khải đau đến mức phải buông nàng ra, chiếc đũa cắm vào mu bàn tay của ông ta khiến cho máu chảy ròng ròng, ông ta vô cùng tức giận, liền giơ tay tát vào mặt Thẩm Nguyệt rồi mắng chửi: "Tiện nhân!"

Đến lúc này, Hoắc tướng quân mới đứng lên rút kiếm ra khỏi vỏ.

Các phó tướng còn lại sao có thể để cho ông ta ra tay, bọn họ cũng ngay lập tức rút kiếm khỏi vỏ, còn chưa đợi Hoắc tướng quân bênh vực Thẩm Nguyệt thì tất cả những mũi kiếm khác đều đã chỉ về hướng ông ta.

Bầu không khí trong điện nhất thời rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

Hoắc tướng quân trầm giọng quát: "Triệu tướng quân, nàng là công chúa, sao ngươi dám phạm thượng!"

Triệu Thiên Khải cười khẩy chế nhạo nói: "Lão Hoắc, xem ra ngươi chính là chó không thể ngừng ăn phân, cho tới bây giờ còn một lòng hướng về chủ cũ. Ả ta dám đâm vào tay bổn tướng quân, ta tát ả ta một cái thì sao!"

Vừa nói ông ta vừa rút chiếc đũa trên mu bàn tay ném xuống đất, vết thương trên tay vẫn còn chảy máu.

Triệu Thiên Khải tát rất mạnh, Thẩm Nguyệt trở tay không kịp, thân thể xoay một vòng rồi ngã xuống bàn ngay trước mặt Tô Vũ.

Mái tóc nàng rối bù, bộ dạng vô cùng chật vật, vừa ngã vào bàn đã thở hổn hển.

Tay áo của nàng quét qua bàn thức ăn khiến cho tất cả trở thành một đống hỗn độn đầy dầu mỡ.

Nàng biết Tô Vũ đang ở ngay trước mặt mình nhưng nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vũ hay phản ứng của hắn, một chút cũng không muốn.

Cho nên nàng mới cố gắng kiềm chế, biểu hiện ra sự bình tĩnh của mình, nhưng nàng cũng đã cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ Tô Vũ ngay lúc đó.

Nàng nhìn thấy đôi bàn tay thon dài của hắn đã siết chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh vô cùng rõ ràng.

Nàng chỉ thấp giọng nói trong lúc đau đến phát run: "Chàng đừng manh động, để ta".

Nàng sẽ tự xử lí chuyện này.

Nếu như đã lên kế hoạch ngay từ đầu như vậy thì chịu chút đau khổ cũng chẳng tính là gì.

Nàng thật sự muốn nói cho hắn biết rằng hắn không phải là một người cô độc ẩn nhẫn. Nếu như nàng đã muốn làm chuyện xấu cùng với hắn thì nàng sẽ làm đến cùng.

Cho dù có bị tát cũng không sao, cũng chẳng phải trước kia nàng chưa từng bị tát.

Thẩm Nguyệt cũng không tin Tô Vũ chưa bao giờ trải qua những khó khăn này, hắn có thể đi đến hôm nay thì những chuyện mà hắn đã trải qua chắc chắn còn đáng sợ hơn nàng.

Cho nên những chuyện mà nàng đã trải qua hôm nay chẳng là cái thá gì.

Thẩm Nguyệt đột nhiên hiểu tại sao Tô Vũ luôn muốn thể hiện mặt tốt của mình trước mặt nàng.

Bởi vì khi nàng đặt mình vào vị trí của hắn thì nàng cũng không muốn để cho Tô Vũ nhìn thấy bất cứ sự chật vật nào của mình.

Nàng siết chặt nắm tay trong tay áo, ép mình đứng dậy.

Khẽ cắn môi, nàng phất tay áo đứng dậy, xoay người nhìn về phía Triệu Thiên Khải, trong mắt lộ ra sự cương nghị.

Một bên má của nàng đã mất đi cảm giác, trong miệng tràn đầy vị tanh tưởi của máu.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng như không có chuyện gì xảy ra, nàng giơ ngón tay lên khẽ lau khóe môi rồi đặt trước mắt nhìn, khóe môi của nàng quả nhiên đã rách và có vết máu chảy ra.

Triệu Thiên Khải còn muốn tóm lấy nàng thì nàng đã đứng thẳng lưng nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ có bản lĩnh ra tay với một nữ nhân thôi hay sao?"

Triệu Thiên Khải hung tợn nói: "Ta còn có rất nhiều thủ đoạn, cũng không ngại để cho ngươi nếm thử hết lần này đến lần khác!"

Ông ta vừa đến gần thì Thẩm Nguyệt đã đập vỡ một cái đĩa sau đó cầm một mảnh sứ vỡ trong tay rồi quát: "Ngươi nghĩ là mình lợi hại lắm hay sao? Thị uy ở đây thì có gì oai phong, có bản lĩnh thì sao đi đánh bại đánh bại Dạ Lương đi!"

Thẩm Nguyệt cao giọng cười nói: "Chẳng phải ngươi cũng chỉ là bại tướng của Dạ Lương thôi hay sao? Nếu không phải tại đám người giá áo túi cơm như các ngươi thì Đại Sở cũng sẽ không bại dưới tay Dạ Lương, càng không phải hòa đàm với Dạ Lương! Nói cái gì mà bảo vệ quốc gia, xả thân đẫm máu, chiến đấu hùng dũng, con mẹ nó nghe vô cùng thúi!"

Triệu Thiên Khải dừng lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi có can đảm thì lặp lại lần nữa".

Thẩm Nguyệt đường đường chính chính hếch cằm lên, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Ngươi nói Tần Như Lương là kẻ vô dụng, theo ta thấy thì ngươi còn vô dụng hơn hắn ta rất nhiều. Ngươi xem thường sứ thần từ triều đình đến, nhưng sứ thần chính là người đến đây để giúp đám rùa rụt đầu các ngươi thu dọn tàn cuộc! Nếu như ngươi thật sự có thể đánh bại Dạ Lương thì còn có cục diện như ngày hôm nay hay sao?"

Triệu Thiên Khải giơ tay lên, còn muốn đánh nàng.

Nàng lại giễu cợt nói: "Sao, đánh nữ nhân thì mạnh tay lắm mà lại không dám mang quân đi đánh Dạ Lương sao? Vua Dạ Lương đang ở ngay biên quan, nếu như ngươi có thể bắt được thì liền có thể xoay chuyển thế cục, Đại Sở không cần lấy năm tòa thành trì đi trao đổi, cũng không cần tạm nhân nhượng đi hòa đàm với Dạ Lương vì lợi ích toàn cục. Khi đó ngươi sẽ là công thần danh tướng của Đại Sở, Thẩm Nguyệt ta cũng không phải là người không thức thời, nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ hầu hạ ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm, tuyệt không hai lời!"

Triệu Thiên Khải tức giận đến mức máu đã nóng đã dồn hết lên não.

Thẩm Nguyệt hỏi ông ta: "Sao, rốt cuộc ngươi có dám hay là không? Không dám thì cứ nói đi, cũng chẳng có ai dám trách ngươi", nàng lại lộ ra vẻ khinh thường cười nói: "Rốt cuộc thì ngươi cũng chỉ có vậy thôi".

Thẩm Nguyệt vừa dứt lời đã ngạo nghễ xoay người.

Cho dù y phục của nàng đã vô cùng bẩn thỉu thì tư thái của nàng vẫn vô cùng cao quý.

Phía sau, Triệu Thiên Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng lại rồi nói: "Ngươi nghe bổn tướng nói cho rõ đây, chỉ là một Dạ Lương nho nhỏ, có lý nào ta lại không dám! Chờ bổn tướng bắt sống hoàng đế Dạ Lương trở về thì ngươi không chỉ phải hầu hạ ta mà còn phải hầu hạ tất cả huynh đệ ở đây được sảng khoái, ngươi có dám không?"

Bình luận

Truyện đang đọc