THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 864

Hoàng đế suy tư hồi lâu, nghe cũng không có chuyện gì bất hợp lý, rồi trong mắt lại hiện lên sát ý nói: “Sao đại học sĩ lại có thể dùng ba tòa thành trì thương lượng với Dạ Lương?”

Hạ Du nói: “Khi quân Đại Sở đánh nhau với quân Dạ Lương, đại học sĩ đã dùng thân phận của công chúa Tĩnh Nguyệt đến tìm cơ hội hòa đàm. Sau khi tới hành cung Dạ Lương, đại học sĩ lại dùng thân phận của công chúa Tĩnh Nguyệt để tiếp tục thương lượng, Dạ Lương không dám hành động hấp tấp khi phía sau công chúa tĩnh nguyệt còn có Bắc Hạ. Hơn nữa, Dạ Lương cũng không có ý định tác chiến lâu dài, cho nên cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý điều kiện đó”.

Hoàng đế đã từng muốn giết Tĩnh Nguyệt ở Dạ Lương, dựa vào thân phận của Tĩnh Nguyệt mà dựng lên mưu đồ một mũi tên bắn chết ba con nhạn. Không ngờ Tô Vũ cũng lợi dụng điều này để đạt được mục đích hòa đàm.

Ông ta thật sự đã đánh giá thấp Tô Vũ.

Hoàng đế nhìn Hạ Du nói: “Ngươi đã làm rất tốt”.

Hạ Du lập tức nắm chặt tay nói: “Thảo dân nguyện vì hoàng thượng ra sức. Hiện tại thảo dân đã chiếm được lòng tin của công chúa Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ, chỉ cần hoàng thượng ra chỉ thị thì thảo dân sẽ làm hết sức mình, dù chết không từ”.

Những lời nói nghiêm túc của Hạ Du vang khắp trong điện nghe rất chân thành.

Hoàng đế cười nói: “Hạ tướng có thể có được hai người con trai trẻ tuổi đầy triển vọng như vậy, đúng là có phúc khí. Trẫm nhớ trước kia Hạ công tử là một kẻ ăn chơi trác táng, vô công rỗi nghề, sao bây giờ lại còn nhớ đến việc muốn dốc sức vì trẫm đây?”

Hạ Du cắn chặt khớp hàm nói: “Bởi vì thảo dân muốn được thăng tiến thật nhanh. Nguyên nhân chính là bởi vì Hạ tướng khinh thường thảo dân cho nên thảo dân mới muốn ông ta phải kính trọng thảo dân, đại ca có thể làm được thì thảo dân cũng có thể làm được, hơn nữa thảo dân còn có thể làm tốt hơn đại ca”.

Hoàng đế cười lớn nói: “Hay cho câu muốn thăng tiến thật nhanh, ngươi đúng là rất thành thật. Một kẻ không có dã tâm thì khó làm nên việc lớn. Trẫm cũng rất muốn xem rốt cuộc là đại ca ngươi lợi hại hay là ngươi lợi hại hơn”.

“Sau này ở trước mặt trẫm ngươi không cần tự xưng là thảo dân. Lần này ngươi đi xuống phía nam đàm phán với Dạ Lương, thân là phó sứ cũng lập được công lớn, hiện lễ bộ còn trống một vị trí, ngày mai ngươi hãy bắt đầu đến lễ bộ báo danh, nhậm chức thị lang tứ phẩm”.

Hạ Du lập tức đại bái, nói: “Vi thần khấu tạ long ân!”

“Ngươi lui xuống đi, hôm nay chiếu thư sẽ được đưa đến phủ thừa tướng”.

Hạ Du cung kính đứng dậy, cúi đầu bước lui ra ngoài cửa chính điện trước khi xoay người cẩn thận rời đi.

Hoàng đế nheo mắt lại, nếu như ông ta có thể lợi dụng được cả hai người con trai của Hạ tướng làm việc cho mình thì đúng là tốt.

Hoàng đế nói với công công thân cận: “Ngươi nói xem, lời của hắn ta nói là thật hay giả”.

Công công cung kính đáp: “Lão nô không dám tự đưa ra kết luận”.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: “Là thật hay giả thì thử một lần liền biết”.

Sau đó, hoàng đế cũng mang theo cung nhân rời khỏi đại điện.

Bắp Chân được bố trí ở trong một cung điện riêng, được một số cung nhân chăm sóc.

Sức khỏe của Bắp Chân không được tốt, gần đây không ngừng uống thuốc, uống xong thì ăn rất ít. Khi nghe cung nhân nói trên đường đi thì trái tim của Thẩm Nguyệt như thắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc