THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 777

Ở bên này, Hạ Du nghe thấy, không đợi Thẩm Nguyệt nhắc tên đã nói: “Đừng gọi ta nha, ta bận lắm không rảnh đâu, muốn đưa thì cô tự đưa”.

Tần Như Lương cao ngạo bỏ đi, ngồi cùng một chỗ với đám thân binh mà Hoắc tướng quân để lại.

Còn cái gọi là “bận lắm không rảnh” của Hạ Du là hắn ta ngồi thụp bên ngoài lồng sắt trêu đùa Liễu Thiên Hạc khiến hắn ta tức gần chết.

Thẩm Nguyệt nhìn món canh rau dại trong bát rồi nhìn chiếc xe ngựa mà Tô Vũ đang ở.

Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh, có lẽ hắn đang nghỉ ngơi, chưa từng ra ngoài.

Nhưng cũng phải ăn chút gì đó chứ.

Thẩm Nguyệt mím môi, sau cùng vẫn đứng dậy, đành tự mình đi đưa.

Thẩm Nguyệt bước tới phía trước xe ngựa, con ngựa buộc vào gốc cây đang ăn cỏ, thỉnh thoảng còn phì phì vài tiếng.

Nàng giơ tay nhẹ nhàng vén một góc rèm che, đi vào bên trong.

Tô Vũ thoáng nghiêng người tựa vào vách xe, im lặng nhắm hai mắt. Mi mắt rũ xuống tạo thành một bóng mờ trên gương mặt, giống như cánh bướm tạm thời đậu trên khóe mắt.

Thẩm Nguyệt ngắm nhìn hắn, nhất thời quên mất phải lên tiếng đánh thức hắn.

Bấy giờ nàng mới nhận ra đã lâu lắm rồi mình chưa ngắm kỹ gương mặt của Tô Vũ. Bây giờ nhìn lại, chẳng hiểu sao khiến nàng có cảm giác đau lòng như đã qua một đời.

Nàng luôn để tâm và so đo về chuyện mà Tô Vũ từng làm, nhưng ngó lơ và quên mất bản thân hắn.

Tô Vũ gầy hơn lúc trước, mi mắt thon dài như sơn thủy không tì vết loáng thoáng ẩn chứa vẻ mệt mỏi, cho dù hắn đang ngủ cũng không thể hết được.

Sắc mặt hắn có vẻ nhợt nhạt.

Những lúc thế này trông hắn không tranh không đoạt, mà còn dịu dàng vô hại.

Trước kia Tô Vũ từng nói, lồng nguc của hắn rất chật, chỉ có thể chứa được một người và vài ba chuyện.

Nhưng bây giờ nhìn lại, vài ba chuyện kia e rằng đã bao quát chuyện thiên hạ rồi. Mỗi ngày hắn chứa đựng thiên hạ trong lòng, tính toán, lên kế hoạch, cũng có lúc mệt mỏi.

Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc là sẽ có.

Nếu không hắn cũng không đến mức mệt mỏi như thế này, mệt đến mức hoàn toàn không đề phòng gì với người và sự vật xung quanh, đến mức nàng đứng trước xe ngựa của hắn một lúc lâu mà hắn không hề phát giác.

Thẩm Nguyệt không định gọi hắn dậy, vẫn đợi hắn ngủ thêm một lát nữa rồi hẵng dậy ăn cũng được.

Thế là nàng bưng bát canh rau dại, quay người định rời đi.

Thế nhưng không ngờ đúng lúc này có cơn gió từ bên ngoài thổi vào trong xe khiến Tô Vũ giật mình tỉnh giấc.

Thẩm Nguyệt vừa mới quay đi, Tô Vũ mở mắt ra, cất tiếng gọi khàn khàn và ngái ngủ: “A Nguyệt?”

Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người trở lại, trông thấy Tô Vũ giơ ngón tay trắng nõn lên nắn nắn sống mũi, nghe thấy hắn chậm rãi và nhẹ nhàng nói: “Nàng đến mà sao không gọi ta dậy”.

Bình luận

Truyện đang đọc