THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 642

Nàng ngồi xuống mỏm đá lạnh, híp mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa.

Ráng chiều mê hoặc lòng người, nhưng rơi lên mặt thì lại bớt đi chút ấm áp.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương thì sẽ nhớ lại thiếu niên điển trai dưới ánh dương ngày xưa, mặt nở nụ cười, hái quả hạnh cho nàng ăn.

Cuối cùng, thiếu niên dắt tay thiếu nữ xinh đẹp đó rời đi, khiến nàng khóc đến đau lòng.

Còn cả lúc trong cung máu chảy thành sông, hắn ta hóa thân thành bộ dáng cao lớn mạnh mẽ, cúi đầu nhìn nàng với ảnh mắt mất kiên nhẫn và thương xót.

Đó vốn thuộc về ký ức của Thẩm Nguyệt trước kia. Thẩm Nguyệt khi ấy thực sự thích Tần Như Lương.

Hôm nay Thẩm Nguyệt bị quá khứ năm xưa ảnh hưởng, có chút cảm khái.

Tô Vũ chậm rãi ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt, nói: “Nàng lo lắng cho hắn ta quá thì ta cũng sẽ ghen đó”.

Thẩm Nguyệt chống cằm, cười mà như không cười: “Bây giờ đã ghen rồi, sau này quay về Đại Sở phải làm sao bây giờ? Chúng ta là phu thê, trên đường về còn phải chăm sóc hắn ta nữa, còn phải tỏ vẻ ân ái, thậm chí đến tối còn phải ngủ chung…”

Thẩm Nguyệt chưa nói dứt lời thì Tô Vũ đã thình lình kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng.

Thẩm Nguyệt nằm trong ngực Tô Vũ, lòng bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, cau mày nói: “Ta sẽ không thể tùy ý ngắm cảnh với chàng như trước, cũng không thể để chàng ôm ta. Trước đó ta không nghĩ đến hóa ra đây cũng là một kiểu giày vò”.

“A Nguyệt, không riêng gì nàng cảm thấy vậy đâu”.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Trước kia Thẩm Nguyệt yêu Tần Như Lương tha thiết, nhưng nàng không biết luôn có một người ở sau lưng mình, chăm sóc bảo vệ mình, thực sự là có phúc không biết hưởng”.

Vài ngày sau, tuy rằng Tần Như Lương chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể lên đường bình thường.

Bọn họ ở lại hành cung trên núi đã quá lâu, phải về Đại Sở sớm thôi.

Cũng may biên cảnh giữa hai nước coi như an ổn, sau khi tin tức hai bên ký kết hiệp ước hòa bình được truyền ra ngoài, bách tính Dạ Lương đều vui mừng vì lấy lại được thành trì cũ.

Mà Đại Sở tuy mất thành trì, nhưng dù gì cũng bị giày vò bởi chiến tranh, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc tướng quân cai quản đại quân thành Huyền, chỉ chờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đưa Tần Như Lương về.

Thấy việc lớn đã xong, hoàng đế Dạ Lương biết bọn họ còn có việc cần làm, nên không cố gắng níu giữ.

Hoàng đế một bên cho người xuống núi nghị sự, một bên cho cung nhân dâng lên không ít đặc sản Dạ Lương.

Trong đó có đến mấy vò rượu dứa.

Thẩm Nguyệt rất thích rượu dứa đặc sản Dạ Lương, cho nên vui vẻ nhận lấy.

Ngoài ra, hoàng đế Dạ Lương còn sai người kéo Liễu Thiên Hạc ở trong địa lao ra ngoài, nhốt hắn ta vào trong một cái lồng sắt còn chắc chắn hơn cả lồng gỗ.

Bên ngoài lồng sắt có một cái khóa vừa dày vừa nặng, Tô Vũ đích thân khóa lại.

Tô Vũ giao chìa khóa cho Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt phẫn hận của Liễu Thiên Hạc.

Bình luận

Truyện đang đọc