THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 515

Cho đến lúc này thì những người nắm giữ vị trí chính trong triều đều là cựu thần tiền triều, căn cơ thâm hậu.

Hoàng đế vẫn sử dụng bọn họ, mặc dù vẫn nghi ngờ bọn họ sẽ có ý đồ khác nhưng bao năm qua hoàng đế cũng chưa từng làm việc gì chèn ép bọn họ.

Hoàng đế xuất thân võ tướng, từ việc trị quốc đến việc làm lung lạc nhân tài sĩ tộc đều phải dựa vào những cựu thần này, cho nên ông ta chỉ có thể sắp xếp thân tín của mình trà trộn vào trong nhóm cựu thần này khiến cho thế cục trong triều trở nên rắc rối phức tạp.

Đối với chuyện chọn sứ thần đến Dạ Lương, hoàng đế đã có sẵn một ứng cử viên thích hợp.

Ông ta chỉ muốn hỏi lại một lần nữa ở ngự thư phòng, cuối cùng liền có đại thần đứng ra tiến cử Tô Vũ.

Hoàng đế hỏi các đại thần khác: “Các ngươi nghĩ như thế nào?”

Có đại thần khác đứng lên nói: “Hồi hoàng thượng, Tô đại nhân tài hoa hơn người, mưu lược tài trí, nếu phái Tô đại nhân đi Dạ Lương hòa đàm thì vô cùng thích hợp, lần này nhất định Dạ Lương sẽ không chiếm được thêm nhiều lợi thế!”

Đây chỉ là một trong số những lý do.

Hoàng đế nghĩ đến Tô Vũ đầu tiên không chỉ bởi vì hắn có tài.

Hoàng đế tỏ ra đường hoàng nói: “Tô đại nhân là một nhân tài được văn võ toàn triều công nhận, hơn nữa hắn còn là sủng thần tiền triều, từ trước đến nay đã kinh qua không ít sự việc lớn. Phái hắn đi hòa đàm với Dạ Lương chắc chắn không thành vấn đề”.

Điểm mấu chốt ở đây chính là Tô Vũ là sủng thần bên cạnh hoàng đế tiền triều, không biết trong triều còn có bao nhiêu cựu thần đều chờ chỉ đạo của hắn.

Nhưng nhiều năm qua Tô Vũ vẫn không hề gây ra động tĩnh gì.

Tô Vũ chẳng khác nào bộ mặt của các đại thần tiền triều, hoàng đế không thể công khai giết chết hắn, hơn nữa hắn đã vô cùng tận tâm làm tốt bổn phận của mình cho nên hoàng đế không thể tìm ra bất kỳ lý do gì để động vào hắn.

Nhưng một người như vậy, vừa không thể hoàn toàn mượn sức, vừa không thể yên tâm sử dụng hắn, đây là điều luôn khiến cho hoàng đế phải đau đầu.

Lần này ông ta phái Tô Vũ đến Dạ Lương, nếu như hắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì không sao, nếu như hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì ông ta cũng có lý do chính đáng để giáng tội hắn.

Hoặc nếu như giữa đường xảy ra biến cố thì đó cũng là định mệnh của hắn.

Chuyện này xem như đã được định đoạt.

Các quan đại thần khác lần lượt lui ra, chỉ có một mình Hạ Phóng bị hoàng đế giữ lại.

Hạ Phóng là con trai cả của Hạ tướng, được hoàng đế đích thân đề bạt một chức quan trong triều, đồng thời cũng được coi là thân tín của ông ta.

Mặc dù Hạ tướng cũng là cựu thần tiền triều nhưng ông ta chỉ muốn lo cho thân mình, không muốn có liên hệ gì với các cựu thần khác, mà đứa con trai cả của ông ta, Hạ Phóng, cũng có mục đích rất rõ ràng, chính là tích cực phối hợp với hoàng đế chèn ép các cựu thần.

Hạ Phóng nói: “Hoàng thượng cứ như vậy mà yên tâm phái Tô đại học sĩ đi sao? Công chúa Tĩnh Nguyệt đã rời khỏi kinh thành được mấy ngày, lần này nàng ta và đại học sĩ còn có cùng điểm đến, vi thần lo lắng rằng đại học sĩ sẽ giúp đỡ công chúa”.

Hoàng đế nói: “Đúng là trăm sông đổ về một biển, chỉ có điều lần này bọn chúng có đường để đi cũng chưa chắc có đường để trở về”, dừng một chút, ông ta buông tấu chương trong tay ra rồi lại nói: “Nhưng để tránh biến cố xảy ra thì vẫn nên phái người theo dõi”.

Bình luận

Truyện đang đọc