THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


"Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút".
Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.
Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.
Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?"
Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: "Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên".
Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: "Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa.

chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau".
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: "Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?"
Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: "Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình.

Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa..."
Ngay sau đó Hương Phiến đã giật thót mình bởi vì bị Thẩm Nguyệt tóm được cổ tay.

Ngay sau đó Thẩm Nguyệt liền xuống nàng ta rồi bẻ cổ tay nàng ta.

Tiếng hét của Hương Phiến vang lên bên tai, gương mặt của nàng ta tái mét, mồ hôi nhễ nhại.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ cũng tái đi, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thẩm Nguyệt sao có thể di chuyển nhanh như vậy? Không ngờ nàng lại nhìn ra manh mối và tóm lấy cổ tay của đối phương trước!
Thẩm Nguyệt ném Hương Phiến qua một bên, chậm rãi đi về phía Liễu Mi Vũ.
"Công chúa, công chúa muốn làm gì?"
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ngươi giỏi lắm Mi Vũ, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết ngươi lại chọc giận ta thêm một lần nữa rồi".
Hương Phiến cố nén đau đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự dữ tợn nhìn về phía Liễu Mi Vũ lớn tiếng nói: "Phu nhân không phải sợ! Nô tỳ không tin chúng ta hai người đấu không lại một mình ả ta! Phu nhân đừng đứng yên như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"
Thấy ý chí chiến đấu của Hương Phiến dâng cao, Liễu Mi Vũ đang sợ hãi cũng được tiếp thêm sức mạnh.
Đúng vậy, bọn họ đã làm đến bước này rồi, không thể dừng lại! Mỗi ngày nàng ta đều muốn người phụ nữ trước mặt chết quách đi, bây giờ thì nàng ta đã có cơ hội.
Liễu Mi Vũ không còn lui về phía sau nữa, nàng ta cùng Hương Phiến một trước một sau áp sát Thẩm Nguyệt.
Cổ tay của Hương Phiến đau không chịu nổi, nàng ta hận Thẩm Nguyệt đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa, một lần nữa nhảy chồm về phía Thẩm Nguyệt, muốn tóm cho bằng được Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bị vây chặt, khó khăn đứng sát mép ao, đúng lúc thân thể loạng choạng muốn ngã xuống thì nàng đã tóm lấy được cánh tay của Hương Phiến, sau đó ngay lập tức xoay người đổi vị trí với nàng ta.
Hương Phiến kinh hãi kêu lên.
Thẩm Nguyệt mặt không biến sắc, vung tay còn lại lên hướng về đầu của Hương Phiến.
Một tiếng động trầm thấp vang lên.
Hương Phiến cố gắng mở mắt, đồng tử hơi giãn ra, nàng ta nhìn thấy Thẩm Nguyệt buông lỏng tay còn thân thể của nàng ta thì đã xụi lơ.
Thẩm Nguyệt đã thả tay nàng ta ra.
Toàn bộ quá trình diễn ra kịch liệt mà vô cùng nhanh chóng, khi Liễu Mi Vũ kịp phản ứng thì Hương Phiến đã bất tỉnh ngã xuống đất, máu chảy ra trên đầu.
Thân thể của Liễu Mi Vũ cứng đờ, thậm chí còn không dám thở.
Máu trên đầu Hương Phiến rơi xuống nước ao khiến cho ở dưới ao xuất hiện rất nhiều thứ ngọ nguậy.
Thẩm Nguyệt nhìn những thứ đang ngọ nguậy trong nước thì liền nhướng mày, ngữ khí ngả ngớn nói: "Thảo nào các ngươi lại gọi ta tới đây, hóa ra là muốn đẩy ta xuống dưới cho đỉa hút máu".
Những con đỉa này bình thường đâu được nếm máu tươi ngọt ngào như thế, ngày thường bị bỏ đói dữ dội, nay bọn chúng đều chui ra khỏi tổ, xúm xít thành từng đoàn nơi máu tươi của Hương Phiến rơi xuống.

Một số còn đỉa thậm chí còn cố gắng bò lên trên theo mùi máu.
Thẩm Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh Liễu Mi Vũ rồi nói: "Hai người còn không thể đối phó ta, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi".
Thân thể Liễu Mi Vũ run rẩy, môi cũng run run, lùi về phía sau từng bước nói: "Đừng tới đây..."
Ống tay áo rộng rãi của Thẩm Nguyệt đã che khuất bàn tay của nàng, lúc này nàng đang cầm trong tay một khối gì đó màu đen, chính là thứ mà nàng đã dùng để đập vào đầu Hương Phiến.
Liễu Mi Vũ nhìn thấy rõ ràng đó là một nghiên mực màu đen!
Lúc này Liễu Mi Vũ mới nhận ra Thẩm Nguyệt chỉ dùng một tay mà đã có thể xử lý Hương Phiến, bởi vì tay kia nàng đang bận cầm nghiên mực màu đen đánh vào đầu Hương Phiến.
Liễu Mi Vũ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Thẩm Nguyệt đã sớm có chuẩn bị.

Khi nghe thấy Hương Phiến dùng Ngọc Nghiên để uy hiếp mình, nàng không vào nhà để rửa tay mà là vào nhà để cầm theo nghiên mực ra khỏi cửa.
Nàng không có ý định hòa giải, cũng không có ý định giải quyết ân oán trong hòa bình.
"Ngươi muốn làm gì...!Tướng quân sẽ không tha cho ngươi...", Liễu Mi Vũ kinh hãi nói.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nụ cười vô cùng bình tĩnh: "Con gà mờ, lúc nãy không phải ngươi còn điên cuồng lắm hay sao? Lúc ngươi bày ra chuyện này thì ngươi cũng đâu có nghĩ tới chuyện ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ta không giống ngươi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học khiến cho ngươi phải nhớ suốt đời".
"Đừng tới đây!", Liễu Mi Vũ liều mạng hét lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Mọi sự chú ý của nàng ta đều đã đổ dồn vào Thẩm Nguyệt cho nên không nhớ đến sự nguy hiểm ngay phía sau lưng mình.


Sau lưng nàng ta đã không còn đường lui nữa bởi vì đó chính là ao nước đầy đỉa.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Ngọc Nghiên đâu?"
"Ở...!trong hiệu thuốc...!á!"
Thẩm Nguyệt còn chưa ra tay thì Liễu Mi Vũ đã tự hoảng loạn.
Chân của nàng ta đã đứng không vững nữa, đến khi nàng ta nhận ra mình bị hẫng chân thì đã quá muộn.

Nàng ta mất đi thăng bằng, hai tay vung loạn trên không trung, ngay sau đó liền ngã ầm vào ao nước.
Nước trong ao không sâu nhưng bên dưới chứa đầy bùn khiến cho Liễu Mi Vũ chìm sâu trong đó không thể vùng lên nổi.
Nàng ta khóc lóc vùng vẫy trong tuyệt vọng vì không thể leo lên bờ.
Thẩm Nguyệt đứng một bên dửng dưng nhìn đối phương.
Sự yên tĩnh trong ao bị phá vỡ, đàn đỉa chen chúc ở nơi đầy máu lại dần dần tản ra, ngọ nguậy tới gần Liễu Mi Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc