THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1092

Tiểu Hà chỉ vào vị đại nhân đứng trong học đường, thầm nói với Bắp Chân: “Vị kia là thầy dạy học có học thức cao nhất trong viện thái học, sau này nếu như người có thể được vị ấy dạy dỗ thì có lẽ người cũng sẽ tài giỏi giống như vị ấy”.

Tô Vũ đứng bên cửa sổ, trong tay hắn đang cầm một cuốn sách, vừa nghe thấy dưới tàng cây ngô đồng có tiếng nói khẽ thì đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Bắp Chân ngồi dưới tàng cây.

Tiểu Hà giật mình, sau đó kinh hãi, cúi đầu nói: “Ôi, chúng ta đã bị phát hiện rồi, vị ấy có đuổi chúng ta đi không?”

Tô Vũ nheo mắt lại, Bắp Chân cũng hơi nheo mắt lại. Một lớn một nhỏ, thái độ của họ giống nhau đến đáng kinh ngạc.

Sau đó Tô Vũ lại tiếp tục giảng bài như không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Hà nói: “Đại nhân rõ ràng đã phát hiện ra chúng ta mà lại làm như không thấy, chẳng lẽ đã cảm thấy được người có thiên tư thông tuệ cho nên không đành lòng đuổi chúng ta ra ngoài sao?”

Bắp Chân liếc mắt nhìn nàng ta như thể đang nói: sở dĩ ta bị phát hiện là do ngươi nói nhiều quá đó!

Tiểu Hà lại ngẩn người nói: “Tiểu công tử, ánh mắt của người là đang ghét bỏ nô tỳ sao?”

Trước lạ sau quen, sau này mỗi ngày Tiểu Hà đều mang theo Bắp Chân đến viện thái học nghe giảng bài. Mấy hoàng tử công chúa trong học đường cuối cùng cũng phát hiện ra nó.

Vì đã bị phát hiện cho nên Bắp Chân cũng không tiếp tục ngồi dưới táng cây ngô đồng nữa mà chuyển hẳn đến ngồi lặng lẽ trước cửa học đường.

Có công chúa nhỏ chỉ vào Bắp Chân, tò mò hỏi: “Đứa nhỏ này là ai vậy?”

Một hoàng tử lớn hơn cười khẩy nói: “Không phải huynh đệ tỷ muội chúng ta, ngoại trừ con trai của công chúa thì còn có thể là ai? Ta nghe mẫu phi của ta nói nó là thứ nghiệt chủng không cha, mẹ nó cũng là kẻ điên điên khùng khùng. Đã không có cha dạy dỗ còn dám chạy đến học đường nghe giảng bài, nó đúng là có bệnh, mau đá nó ra ngoài đi”.

Vừa nói xong thì đám hoàng tử công chúa đều ném sách về phía Bắp Chân. Chỉ có điều Tô Vũ đã đóng cửa học đường lại cho nên sách vở đều rơi xuống đất.

Bắp Chân ngẩng đầu lên nhìn qua khe cửa thì thấy bóng dáng của Tô Vũ ở trong phòng lãnh đạm nói với nó: “Trở về đi”.

Chuyện này cuối cùng cũng đã đến tai hoàng đế.

Tất nhiên hoàng đế không hề quan tâm đến chuyện đám hoàng tử công chúa sỉ nhục và ném sách vở vào người Bắp Chân, ông ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, sao một đứa nhóc chưa được bao nhiêu tuổi lại có thể nghe hiểu được bài giảng trong viện thái học?

Dĩ nhiên là không.

Bắp Chân là con trai của Tĩnh Nguyệt, nói không chừng chính Tĩnh Nguyệt đã âm thầm chỉ cho con của mình đến viện thái học để truyền tin tức gì đó cho Tô Vũ.

Vì vậy hoàng đế đã hạ lệnh không cho phép Bắp Chân bước vào viện thái học để tránh làm phiền việc học của các hoàng tử công chúa.

Bắp Chân lại quay trở về với thú vui trêu chọc cá sấu.

Lời mỉa mai của hoàng tử ngày hôm đó cũng đã tới tai Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không bực bội, chỉ thản nhiên nhướng mày nói với Tiểu Hà đang bất bình: “Chỉ là một lời nói của trẻ con, ngươi chấp nhặt làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc