THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 984

Hạ Phóng đích thân đến hiện trường, tưởng rằng dù Tô Vũ giấu diếm sâu tới đâu thì cũng sẽ tìm được chút manh mối trong nhà hắn.

Nhưng hắn lầm rồi.

Ngoại trừ một số sách thư pháp và tranh vẽ trong nhà Tô Vũ thì không còn thứ gì khác, trong thư phòng tìm không ra một bức thư dư thừa có thể kết tội hắn.

Nhóm người hầu cũng bị bắt giữ và đưa đến thiên lao trong Đại lý tự.

Vào thời điểm khi bị Hạ Phóng ra lệnh áp giải, Tô Vũ mặc một thân áo trắng, tóc đen như mực, vẫn là dáng vẻ thanh liêm không tranh sự đời kia.

Hạ Phóng thậm chí còn cố gắng tìm kiếm một tia hoảng loạn khi sự việc bại lộ trên gương mặt hắn nhưng không có.

Đôi mắt Tô Vũ trong veo xa cách như họa, bước tới trước cửa đã rối loạn như ong vỡ tổ nhưng góc áo vẫn trong sạch như sương mai.

Người như vậy thực sự hoàn mỹ đến mức có chút không chân thật, dường như hắn không nên lạc bước xuống chốn nhân gian bẩn thỉu này.

Trên đường từ nhà Tô Vũ tới Đại lý tự phải băng qua vài con phố.

Một nhóm quan binh áp giải người trên phố khó tránh hấp dẫn người đi đường phải dừng bước vây xem.

Dân chúng chỉ trỏ bàn tán, không biết lại là nhà nào phạm tội rơi vào chốn ngục tù nữa rồi.

Hạ Phóng cưỡi con ngựa to lớn, ngẩng cao đầu đi phía trước, vẻ mặt hắn ta hệt như một con gà trống đang bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh một trận lớn.

Thẩm Nguyệt chăm chú chọn trang sức trong cửa hàng, đồ trang sức rất bắt mắt, hầu hết đều rất tinh xảo và sang trọng, không nhìn ra được cảm xúc gì trên gương mặt nàng. Nàng cầm vài mẫu trên tay xem xét một lúc, chưởng quầy cứ nghĩ nàng thích nên niềm nở mời đeo thử.

Sau đó Thẩm Nguyệt nghiêng người tựa vào quầy hàng, mặt hướng về phía cửa, để mặc Tần Như Lương nhìn mình rồi cài trâm lên tóc.

Con đường bên ngoài cửa hàng trang sức là con đường phải đi qua nếu muốn đến Đại Lý Tự.

Thẩm Nguyệt lẳng lặng quan sát, nàng thấy người đi đường nghỉ chân, thấy họ ngóng cổ sang một bên hóng hớt, nàng cũng nghe thấy họ nói mấy từ đại loại như “hình như là đại học sĩ”.

Thẩm Nguyệt vịn tay vào quầy hàng, móng tay trở nên trắng bệch.

Nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Phóng đang cưỡi ngựa, hắn ta kiêu ngạo đi ngang qua trước cửa.

Một đám quan binh dàn đội hình ngay ngắn, phía sau áp giải vài người, có quản gia của Tô Vũ, cũng có vài người hầu.

Tô Vũ đi ở giữa, khi hắn đi ngang qua cửa hàng trang sức, hình ảnh như một bức họa.

Vẻ mặt ung dung lạnh nhạt, trên thân mặc bộ đồ trắng, mái tóc đen như mực, mày hơi rũ, ánh mắt trong trẻo như hòa vào trời đất, không chút gợn sóng.

Tô Vũ vẫn luôn như thế, dù là thời điểm nào hay là ở đâu, hắn vẫn giữ phong thái điềm đạm mà người khác không thể có được. Ngay cả khi nơi hắn sắp đến là đại lao – là nơi đã đến thì khó mà thoát được.

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp ngắm hắn thêm cái nào thì hình bóng ấy đã biến mất sau khung cửa.

Không biết hắn có phát hiện ra nàng đang ở đây chăng, Thẩm Nguyệt nghĩ: Có lẽ là không!

Không thấy cũng tốt, như thế thì Tô Vũ sẽ không bị giày vò giống nàng.

Rõ ràng hắn đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đi đến trước cửa là nàng có thể chào hỏi hắn, có thể nói được vài câu…

Bình luận

Truyện đang đọc