THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 352

Một hồi nhớ lại, tách trà cũng đã nguội lạnh.

Thẩm Nguyệt chưa từng lên tiếng.

“Xem ra hôm nay là tại hạ lỡ lời, nói nhiều quá rồi”.

“Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?”, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Liên Thanh Châu.

“Vừa rồi không phải là công chúa hỏi tại hạ về chuyện của Liễu Thiên Tuyết trước sao. Công chúa cũng là người hỏi liệu nàng ta cùng Tần tướng quân có quen biết trước đó hay không, những ân oán thuở nhỏ này là tại hạ nhiều chuyện, để công chúa biết tại sao Liễu Thiên Tuyết lại căm thù người”.

“Căm thù ta?”, Thẩm Nguyệt khó hiểu: “Không phải ta mới là người nên căm thù nàng ta sao?”

Vì vậy ngay từ đầu Tần Như Lương chán ghét nàng như vậy là vì hắn thuở nhỏ cho rằng nàng là một người vừa ác độc vừa xấu xa.

Liễu Mi Vũ mềm yếu mỏng manh cần người khác bảo vệ nhưng nàng thì không.

Nàng là công chúa đứng trên vạn người, nàng có thể trước hô sau ủng, một câu nói liền có người vì nàng mà dõi theo.

Thẩm Nguyệt nói ngả ngớn: “Ngươi đang nói thay cho Tần Như Lương à?”

Liên Thanh Châu nhẹ giọng nói: “Tại hạ chỉ cảm thấy nếu đã nhắc đến chuyện này rồi thì chắc hẳn công chúa cũng biết nguyên nhân hậu quả. Lẽ nào chỉ là vì câu nói của tại hạ mà công chúa có thể thay đổi được Tần tướng quân sao?”

Thẩm Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Ta chỉ hơi bất ngờ thôi”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi còn có thể nhớ rõ được chuyện năm đó thì lúc Liễu Thiên Tuyết hãm hại ta, sao ngươi không lên tiếng?”

Liên Thanh Châu khẽ cười: “Lúc đó tại hạ thấp cổ bé họng, hơn nữa sư phụ cũng đã nói, một người không phân biệt được đúng sai đến mức đó thì không đáng để công chúa phó thác tình cảm và niềm tin”.

“Bây giờ ngươi nói rõ hơn đi!”

“Đều là chuyện đã qua, có nói cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại có thể giúp công chúa nhìn thấu một người”.

“Ngươi nói đúng, trước đây hắn không phân biệt được ai tốt ai xấu, càng đừng mong gì sau này”.

Bị thiệt một lần thì sao Thẩm Nguyệt có thể cảm thấy thương xót cho Tần Như Lương được, dù biết chuyện trước đây thì đó cũng là tùy việc mà xét.

Thẩm Nguyệt tựa vào lưng ghế cười nói: “Thảo nào Tần Như Lương lại sợ ta biết chuyện Liễu Mi Vũ là Liễu Thiên Tuyết đến thế, Liễu Thiên Tuyết là con gái của tội thần, vốn dĩ là bị lưu đày thành nô lệ, nếu chuyện này bị vạch trần ra ngoài, Mi Vũ coi như xong”.

Liên Thanh Châu ở bên cạnh nói: “Tần Như Lương chứa chấp con gái của tội thần trong nhà tức là đã phạm tội khi quân”.

Thẩm Nguyệt híp mắt: “Cứ thế mà tử hình thì chẳng còn gì là thú vị, người ca ca đó của nàng ta là Liễu Thiên Hạc đúng chứ?”

Hai huynh muội này hợp lực với nhau giấu giếm mọi người, ép nàng và con của mình vào chỗ chết.

Món nợ này cứ từ từ mà tính.

Liên Thanh Châu nói: “Đúng thế, Liễu Thiên Hạc chạy trốn ở bên ngoài, công chúa không cần lo, sẽ có người giúp công chúa. Liễu Thiên Hạc chính là thích khách ám sát vua, có người chỉ ước gì phanh thây hắn”.

Bình luận

Truyện đang đọc