THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 868

Mục đích vào cung của Thẩm Nguyệt ngày hôm nay đã đạt được, nàng đã được gặp Bắp Chân như ý muốn.

Chuyện này cũng đã khiến cho nàng tranh thủ được một ít thời cơ.

Hoàng đế cũng khá tự tin, chỉ cần Thẩm Nguyệt trở lại kinh thành, Bắp Chân lại đang ở trong tay ông ta, ông ta không sợ Thẩm Nguyệt sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Ông ta nhận ra Thẩm Nguyệt thật sự rất quan tâm đến đứa trẻ này. Mấy đạo thánh chỉ trước của ông ta cũng không thể nào thúc giục được nàng quay trở về kinh thành nhưng chỉ cần một đạo thánh chỉ đề cập đến Bắp Chân thì nàng đã ngay lập tức thúc ngựa quay trở về.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi nói chuyện, Tần Như Lương đã đi đến bên giường ngắm nhìn Bắp Chân đã được trả tự do, xem chừng tránh để nó không cẩn thận mà ngã xuống giường.

Tần Như Lương cẩn thận xem xét chiếc mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ của Bắp Chân, phát hiện ra rằng các đặc điểm trên khuôn mặt của nó nhìn chung giống Thẩm Nguyệt rất nhiều, nhưng còn đôi mắt đó…

Tần Như Lương trầm ngâm, Bắp Chân càng lớn thì manh mối càng lộ rõ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền biết đôi mắt của nó giống ai.

Hơn nữa, tính tình của Bắp Chân cũng không hề giống với những đứa trẻ hay khóc tầm tuổi này.

Nó hầu như rất ít lên tiếng, có lẽ là giống cha ruột của mình.

Mặc dù vậy, Tần Như Lương vẫn cảm thấy yêu thương đứa trẻ này từ tận đáy lòng, bởi vì đứa trẻ này giống Thẩm Nguyệt rất nhiều.

Hơn nữa, hắn và Thẩm Nguyệt bây giờ vẫn là phu thê, phu thê đến thăm con mình mà không ôm con thì cũng không hợp lý.

Vì vậy Tần Như Lương đã đưa tay ra cố gắng bế Bắp Chân lên đùi của mình.

Có thể thấy hắn ta đang rất chật vật, Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy vậy thì liền đưa tay ra ôm lấy Bắp Chân.

Tần Như Lương nói: “Không sao, ta sẽ ôm nó một chút”.

Nhưng dường như Bắp Chân không hề thích bị Tần Như Lương bế cho nên liền bắt đầu vùng vẫy trong lòng hắn ta, khua tay múa chân loạn xạ.

Thấy Tần Như Lương cứ ôm mình mà không chịu buông ra, Bắp Chân không thể kìm nén lại rùng mình một cái.

Tần Như Lương cảm thấy đầu gối nóng lên.

Bắp Chân đã tè lên người hắn ta.

Thẩm Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc, Tần Như Lương dừng một chút nhưng cũng không quan tâm lắm, chỉ nói: “Nếu như không bị nó tè lên người vài lần thì ta cũng không biết làm cha khó như thế nào”.

Hắn ta thậm chí còn nghĩ nếu như đứa trẻ này thật sự là con của hắn ta thì tốt biết bao.

Sau khi thăm Bắp Chân thì hai người liền rời khỏi vườn ngự uyển.

Thẩm Nguyệt vẫn còn quay đầu lại nhìn nhiều lần trong lưu luyến. Nàng rất sợ sau khi nàng rời đi rồi thì cung nhân sẽ không thể chăm sóc cho Bắp Chân tốt.

Đôi mắt ươn ướt của Bắp Chân nhìn theo Thẩm Nguyệt không chớp, thấy bóng lưng nàng đi ra khỏi cửa phòng, đi vào trong sân, đi càng lúc càng xa…

Bình luận

Truyện đang đọc