THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1005

Hạ Phóng quay người, mặt mày xám xịt: “Từ đại nhân còn điều gì chỉ giáo?”

Đại Lý Tự Khanh bước lên phía trước: “Ta nghĩ có lẽ Hạ đại nhân hiểu nhầm gì đó, bản quan tuyệt đối không hề hai lòng với hoàng thượng. Nếu nói ai đó có suy nghĩ khác, cũng chưa đến lượt bản quan”.

Hạ Phóng nghe ra được ý ngoài lời của ông ta: “Sao hả, chẳng lẽ Từ đại nhân còn được kẻ nào sai sử chắc?”

Đại Lý Tự Khanh đáp: “Đâu thể bị ai sai sử được, chẳng qua là được người ta nhờ vả”.

“Được người ta nhờ vả?”, Hạ Phóng hỏi.

“Hạ đại nhân là con trai của Hạ thừa tướng, bản quan và thừa tướng cũng coi như cùng nhau làm quan nhiều năm. Hạ thừa tướng lao tâm khổ tứ, mong Hạ đại nhân có thể hiểu”.

Mặt mũi Hạ Phóng lại được thể biến sắc.

Không ngờ người âm thầm sai sử lại là Hạ thừa tướng.

Từ sau khi bị đuổi ra khỏi Hạ phủ, hắn ta và Hạ thừa tướng không còn qua lại nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là cha con, hắn ta cũng muốn một ngày nào đó có thể đường đường chính chính quay về Hạ phủ.

Trong triều, Hạ Phóng cũng niệm tình Hạ thừa tướng là cha của mình nên chưa từng đối đầu cùng ông ta, nhưng bây giờ Hạ thừa tướng muốn đối đầu với hắn ta sao?

Hạ Phóng cười khẩy: “Lao tâm khổ tứ?”

Đại Lý Tự Khanh đáp: “Hạ đại nhân không nghĩ cho Hạ thừa tướng tuổi cao sức yếu thì cũng nên nghĩ cho tương lai của bản thân. Ta biết Hạ đại nhân làm việc cho hoàng thượng, nhưng nếu quá ngang ngược, không biết dè chừng, lần trước là đối phó với Tần tướng quân, lần này đối phó với đại học sĩ, Hạ đại nhân nhọc công như vậy, nhưng sau cùng người phải gánh tội, người khiến dân chúng oán hận vẫn là bản thân Hạ đại nhân”.

Hạ Phóng sững người.

Suy cho cùng hắn ta vẫn không thể dày dạn kinh nghiệm bằng những cựu thần làm quan nhiều năm như Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh lại nói: “Lấy ví dụ vụ án Tần tướng quân, hoàng thượng không sai, người sai mãi mãi là quần thần. Ngày sau nếu dân chúng bên ngoài oán thán chỉ trích, nói rằng Hạ đại nhân thủ đoạn tàn độc, hãm hại trung thần, ngươi thử nói xem hoàng thượng sẽ thế nào? Đã có một vị Tần tướng quân làm tấm gương rồi, ta nghĩ ắt hẳn trong lòng Hạ đại nhân cũng sẽ hiểu”.

Một câu của Đại Lý Tự Khanh như đánh thức người trong cơn mê, tất nhiên Hạ Phóng hiểu ngay.

Một khi đến lúc ấy, hắn ta không thể nói rằng hoàng thượng yêu cầu mình làm như vậy, hắn ta chỉ có thể tự gánh vác. Mà hoàng thượng cũng sẽ từ bỏ hắn ta như đã làm với Tần Như Lương.

Trước kia Hạ Phóng chưa từng nghĩ đến điều này, mà bây giờ được Đại Lý Tự Khanh nhắc nhở, hắn ta không thể không nghĩ.

Hạ Phóng vốn định đợi khi rời khỏi Đại Lý Tự thì sẽ tới trước mặt hoàng thượng tố giác Đại Lý Tự Khanh, nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra không nên làm như thế.

Như thế sẽ liên lụy tới Hạ thừa tướng ở phía sau. Hạ gia là bổn tộc của hắn ta, Hạ thừa tướng liên đới tới chuyện này cũng chỉ gây hại chứ không có lợi gì với hắn ta.

Hạ thừa tướng tạm thời vẫn là thừa tướng trong triều, nếu ông ta gục ngã, Hạ Phóng cũng rơi vào tình cảnh cô độc không phe không cánh, sau này hắn ta chỉ có thể hoàn toàn quy thuận bên cạnh hoàng thượng. Khi còn dùng được thì hoàng thượng sẽ dùng hắn ta, khi không còn dùng được sẽ giơ chân đá hắn ta đi, như đã làm với Tần Như Lương.

Bình luận

Truyện đang đọc