THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 317

Cứ tưởng nàng sẽ mất chút thời gian để gọi cửa, nào ngờ mới bước lên bậc thang thì đã phát hiện ra có người để cửa cho nàng.

Ngoài Tần Như Lương ra thì còn ai vào đây.

Với tính tình của hắn ta, đuổi theo một đoạn xa như thế vẫn không thể tóm được Thẩm Nguyệt thì về nhà làm sao có tâm trạng đi ngủ. Nhất định phải đợi đến khi Thẩm Nguyệt về mới thôi.

Chỉ là Tần Như Lương đứng bên khung cửa, thấy vẻ mặt lạnh nhạt còn hơn cả màn đêm của Thẩm Nguyệt, hắn ta lại đột nhiên không biết phải nói gì.

Hồi lâu sau, Tần Như Lương mới nói: “Về rồi à”.

Hắn ta tránh cửa cho Thẩm Nguyệt: “Tối nay Trung Thu thì không sao, sau này về sớm một chút”.

Thẩm Nguyệt nhấc chân vào cửa, hắn ta lại nói: “Còn nữa, đừng dây dưa không rõ ràng với nam tử không rõ lai lịch, đó là vì tốt cho cô”.

Thẩm Nguyệt không để ý tới hắn ta, khi nàng lướt ngang qua thì hắn ta vẫn không nhịn được, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, đè thấp giọng hỏi: “Người đêm nay là ai?”

Thẩm Nguyệt dừng chân, chán ghét rút tay mình ra, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi”.

Tần Như Lương giật giật khóe miệng nói: “Dù cô có chán ghét ta cách mấy thì nay ta với cô cũng là phu thê trên danh nghĩa. Cô với nam tử khác cùng đi rước đèn, cô thấy ta có nên hỏi hay không?”

Thẩm Nguyệt cười nhạo, nói: “Thế thì ta nói cho ngươi biết, hắn là lang quân ta mới quen hôm nay. Không chỉ mình hắn, sau này ta còn kết bạn với rất nhiều nam tử khác, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu, ta là công chúa, tại sao bên cạnh ta lại không thể có vài nam tử?”

Tần Như Lương nhìn nàng thật lâu: “Thẩm Nguyệt, cô đang nghiêm túc ư?”

Thẩm Nguyệt xoay người rời đi, thản nhiên nói: “Dù sao nhi tử của ta cũng đã thành con tin, ta một mình lẻ loi thì còn gì phải sợ? Ta không ngại dạo chơi nhân gian, ăn chơi đàng điếm, trở thành một công chúa lang thang chỉ mong thu được hết mỹ sắc thiên hạ, thế thì mọi người mới có thể yên tâm, còn ta cũng vui vẻ thoải mái, cớ sao lại không làm?”

Nàng di di mũi chân, quay đầu liếc hắn nói: “Nếu ngươi không chịu nổi, ngươi có thể bỏ ta”.

“Thẩm Nguyệt, cô đang tra tấn ta hay đang tra tấn bản thân mình”, Tần Như Lương mím môi nói: “Cô biết rõ ta không thể làm như thế được”.

Nếu hắn ta thật sự bỏ Thẩm Nguyệt, người ngoài chỉ biết Thẩm Nguyệt vừa sinh cho hắn ta một đứa con, hắn ta chẳng những bị quở trách mà còn có thể chọc giận hoàng thượng vì không nể mặt mũi hoàng gia.

Thẩm Nguyệt nói: “Thật không, ngươi biết bí mật của ta, ta giữ bí mật của ngươi, tạm thời cứ chấp nhận sống vậy đi”.

Nàng nhìn thấu, dù nàng không hề lưu luyến gì phủ tướng quân này, thì nàng cũng phải ở lại.

Tần Như Lương với Liễu Mi Vũ có là gì, nếu nàng trở về cung, nơi đó mới là nơi ăn tươi nuốt sống nàng thật sự.

Tất cả mọi hành động của nàng đều sẽ lọt vào mắt hoàng đế, muốn tự do ra vào cửa cung, chỉ sợ khó càng thêm khó.

Trong Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng chưa ngủ.

Ngọc Nghiên vội vàng không sao tả nổi, Thôi thị ở bên cạnh an ủi: “Cô đừng sốt ruột, công tử cũng đã nói là không sao rồi mà”.

Ngọc Nghiên nói: “Nhị nương, bà cũng tận mắt thấy công chúa bị một nam tử xa lạ bắt đi mà, đáng giận là khi đó ta đang ở phố bên này, không thể tiến lên kéo công chúa lại. Bây giờ đã qua nửa đêm rồi, công chúa vẫn chưa trở về…”

Bình luận

Truyện đang đọc