THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 824

Nhưng giọng nói của hắn được khuếch đại, vang vọng khắp hang, trong đó tràn ngập dịu dàng cùng yên bình.

Hắn khựng lại, bỗng nhiên cúi đầu xuống tìm được bờ môi của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trong giây lát, giống như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng buông ra: “Đợi ta”.

Nói rồi liền muốn xoay người rời đi.

Nhưng góc áo lại nặng trĩu.

Tô Vũ quay đầu phát hiện Thẩm Nguyệt đang túm chặt lấy góc áo của mình.

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng cứ như vậy muốn bỏ rơi ta sao?”

“Ta trước sau cũng sẽ trở lại”.

“Ngộ lỡ chàng không trở lại được phải làm thế nào?”

“Chỉ cần biết được nàng an toàn, ta mới có thể không kiêng dè gì cả, ta sẽ không chết, ta còn chưa trải qua đủ những ngày tháng ngày qua ngày mà”.

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau cùng mới từng chút buông lỏng tay: “Ta biết rồi, chàng muốn ta đợi chàng vậy ta liền đợi chàng, ta đi theo chàng ngược lại sẽ chỉ khiến chàng vướng tay vướng chân, Tô Vũ, chàng đi đi, ta sẽ ở đây và không đi đâu cả”.

Những kẻ đó đã truy lùng tới vùng lân cận, nếu trì hoãn thêm sẽ không kịp nữa, sau đó Tô Vũ liền chui ra khỏi hang đến đầu cũng không ngoảnh nhìn lại.

Hắn di dời cây héo một lần nữa che giấu lối vào miệng hang, đến bên ngoài thì dồn khí nhún người, hai chân giẫm lên thân cây rừng lay động tuyết tích tụ trên những nhánh cây rơi xuống, phủ lấp đi những dấu chân ở nơi này.

Hắn nhìn thoáng qua cửa hang, sau đó quay đầu lao vút về phía khác.

Hắn cố ý thả chậm tốc độ, thu hút những kẻ đó đuổi theo mình.

Cả người Thẩm Nguyệt lạnh như băng đứng trong hang núi, hai tay dưới ống tay áo siết chặt, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, sau đó chuyển hướng xa dần.

Tô Vũ không muốn nàng gặp nguy hiểm nhưng nàng nào muốn đẩy hắn vào nơi hiểm nguy đây.

Từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn không màng tới bản thân bảo vệ nàng, cho dù mình đầy thương tích, cho dù mới nhặt được cái mạng từ trong tay Diêm vương thì người đầu tiên hắn suy nghĩ tới vẫn luôn là nàng.

Nàng không biết con tim mình chôn chứa biết bao sợ hãi khi Tô Vũ không kịp nói lời từ biệt, một cái quay người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.

Vậy để lại mình nàng đợi chờ một người căn bản không có khả năng trở lại thì có ý nghĩa gì?

Hắn có thể vì sự an nguy của nàng mà tự mình để nàng lại đây, nhưng Thẩm Nguyệt không thể.

Nàng không muốn đánh mất đi Tô Vũ, không muốn lại giống như lần trước tại Dạ Lương khiến hắn phải dùng cả tính mạng của bản thân để chống đỡ một mảnh đất trời cho nàng.

Nàng muốn ở cạnh hắn, cho dù là chết cũng nên chết cùng nhau.

Thẩm Nguyệt thì thầm với chính mình trong hang động: “Nếu không có chàng, ta sống một mình dù sao cũng vô vị”.

Nàng gạt sạch những nhánh cây ở cửa hang động, lần này nàng không nghe theo lời Tô Vũ mà tự mình chạy ra ngoài.

Không xác định được rõ phương hướng trong bóng tối nàng chỉ có thể vừa dò đường vừa vểnh tai nghe ngóng.

Bình luận

Truyện đang đọc