THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Nha đầu vội vàng ngăn cản, nói: "Cô nương không thể được, vết thương còn chưa lành mà!"
"Ta chỉ nhìn thôi".
Nha đầu nói: "Cô nương có thai, mới hơn hai tháng, thai còn chưa ổn định, lỡ cô nương hoảng sợ quá độ không nói, còn dọa đứa bé thì sao?"
Thẩm Nguyệt trợn trắng mắt, sắp thở không ra hơi: "Ta phát hiện ngươi là đại phu không biết an ủi bệnh nhân nhất lịch sử!"
Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt ở trong phòng một mình, đầu óc hơi hỗn loạn.
Não bộ đã hồi phục, nhưng đột nhiên tràn vào quá nhiều hình ảnh, nàng bị lag.
Cảnh tượng ở phủ tướng quân quay trở lại, khiến Thẩm Nguyệt khó tiếp ứng.
Nàng chỉ nhớ được chuyện trong ba tháng kể từ khi gả vào phủ tướng quân, những chuyện của ba tháng trước đó, nàng đã quên hết.
Nhưng chỉ ba tháng này cũng đã đủ khiến nàng khó tiêu hóa rồi.
Hóa ra nàng biến thành bộ dạng như bây giờ là do Liễu Mi Vũ hại.
Là nàng ta hủy hoại dung mạo của nàng, còn đuổi nàng ra khỏi phủ.
Hóa ra Thẩm Nguyệt đã chết rét từ lâu, mới để nàng nửa đường thay thế.
Mà Tần Như Lương lại chán ghét, lạnh nhạt nàng, mới kết hôn ba tháng đã cưới tiểu thiếp.

Nếu hắn ta thích Liễu Mi Vũ như vậy, sao còn có con với nàng?
Đáng thương cho Thẩm Nguyệt yêu hắn ta hết lòng hết dạ, cuối cùng đổi lấy một kết cục như vậy.

Thẩm Nguyệt tức giận vỗ đùi, thầm nghĩ, ta sẽ diễn tiếp vở kịch này!
Dù gì trước khi chuyển kiếp nàng cũng là minh tinh hạng A!
Nếu đã là minh tinh hạng A, nhất định phải diễn đến tập cuối mới có thể hết vai, đây là quy tắc!
Nghe nha đầu nói, vết thương trên mặt nàng quá sâu, dù tương lai khỏi được thì cũng sẽ để lại một vết sẹo.
Sáng sớm ngày hôm đó, con đường bên ngoài náo nhiệt, tiếng khua chiêng gõ trống không ngừng.
Nha đầu chạy ra ngoài xem xong, về thổn thức nói: "Bây giờ không biết là nhà nào cưới tân nương, tổ chức vô cùng long trọng!"
Nàng ta còn nói: "Dân chúng trên đường đều đi theo đội chiêng trống xem tân nương, tân lang rồi!"
Ha ha ha, còn có thể là ai nữa chứ, đương nhiên là Tần Như Lương thành hôn lần thứ hai rồi.

Nàng có thể bấm ngón tay tính được ngày đó.
Lúc này, bên ngoài tiểu viện có tiếng nói, có vẻ người đó đang nói chuyện với đại phụ ở tiền đường, tiếng nói chuyện truyền tới hậu viện.
Nha đầu chọc cục than trong lò, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn rồi quay đầu lại nói: "Cô nương, công tử đưa cô đến đây đã tới rồi kìa".
Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn qua.
Một cái bóng thật cao chậm rãi đi vào.
Người này mặc áo gấm dày, mái tóc dài cột cao, trông rất hoạt bát, mặt đẹp như ngọc, tuấn tú hơn người.
Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ, mình tình nguyện chết trên cái cây nghiêng mà từ bỏ một cây gỗ tốt, một cái cột trụ, một tương lai đầy hứa hẹn, đầu mình hỏng rồi sao?
Hắn mở miệng trước, giọng dịu dàng mà cung kính, hành lễ với Thẩm Nguyệt: "Vết thương của công chúa đã tốt hơn chưa?"
"Ngươi biết ta là công chúa?", Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ Liên Thanh Châu, thuở nhỏ từng quen biết công chúa".
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã giải thích vì sao Liên Thanh Châu lại cứu nàng.
Lại cũng chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã giải thích vì sao hôm nay hắn tới.
Sau khi nha đầu rời khỏi phòng, Thẩm Nguyệt bắt đầu xem như không có ai bên cạnh mà tháo băng vải.

Liên Thanh Châu ở bên cạnh cung kính chắp tay nói: "Hôm nay Tần tướng quân đại hỉ, tại hạ dẫn công chúa đi uống rượu mừng".
Liên Thanh Châu biểu hiện rất tôn kính, Thẩm Nguyệt đã quen được ánh sáng chiếu rọi, rất hài lòng với thái độ của hắn.
Thẩm Nguyệt quấn từng vòng băng trên tay, nhanh chóng bó chặt tay lại như cái bánh ú.

Nàng cười nói: "Cầu cũng không được, chuyện thất đức như phá nhân duyên của người ta, ta thích làm nhất".
Sau khi băng vải được tháo ra hết, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy gương mặt bị hủy dung.

Mặt nàng đã tiêu sưng, nhưng hai vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng gần như rạch qua cả gương mặt, trông có chút sắc bén đến đáng sợ.
Quả thực bị dọa hết hồn, nhất thời cũng không biết nên đưa tay che gương hay là che mặt, nàng giậm chân mắng: "Mẹ nó, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà!"
Gương mặt xinh đẹp hơn người của nàng trước kia làm gì còn nữa, ngay cả photoshop cũng cứu không được gương mặt này.
Mà thứ này là do Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ban tặng.
Mặc dù Thẩm Nguyệt trước kia đã chết, nhưng lại để lại cho nàng vô số thù hận và uất ức, nếu nàng không đòi lại thì e là cô công chúa ngu ngốc kia cũng không yên lòng!
Ly rượu mừng hôm nay, nàng nhất định phải uống.
Phủ tướng quân, lầu son đón hỉ, lụa đỏ rợp trời, đứng từ bên ngoài đã nghe tiếng náo nhiệt của khách khứa trong sảnh đường.
Thẩm Nguyệt xuất hiện bên dưới cánh cửa son quen thuộc, híp mắt ngẩng đầu nhìn rồi mới đường hoàng đi vào trước con mắt nghi ngờ của mọi người.
Có gương mặt này, nàng đi đến đâu cũng được chú ý hàng đầu.
Nàng quay lại rồi.

Trước kia, bất kể nàng gõ cửa thế nào, cửa cũng đóng chặt, không ai phản ứng, mà nay lại mở rộng đón khách khắp nơi.
Khách khứa cũng vây quanh bên ngoài hỉ đường.
Tần Như Lương mặc cát phục đỏ thẫm, mỗi một cử chỉ đều anh tuấn bất phàm.

So với vẻ lạnh như băng khi cưới Thẩm Nguyệt ba tháng trước, hôm nay hắn ta mới có biểu hiện của một người hạnh phúc nhất trên đời.
Tân nương tử Liễu Mi Vũ chậm rãi xuất hiện dưới vô vàn ủng hộ.

Nàng ta bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, phong tình vô hạn.
Còn chưa bắt đầu bái đường, mọi người đã rối rít khen ngợi đôi tân nhân trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

"Giờ lành đến! Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường..."
Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ cầm lụa đỏ, xoay mặt ra cửa.
"Nhất bái thiên địa..."
Hai người cùng nhau khom người.
Nhưng mà, mới lạy một cái xung quanh đã yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau đó là tiếng hít sâu vang lên.

Ngay cả tiếng hát sướng của bà mối cũng ngừng lại, lắp ba lắp bắp.
Lúc đứng lên, Tần Như Lương thình lình nhìn thấy một nữ tử đứng ở chính giữa, nơi xa nhất ngoài cửa hỉ đường, khoanh hai tay, tư thái ngạo nghễ.
Tần Như Lương sững sờ, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Nguyệt.
Vết sẹo trên mặt nàng xấu xí đáng sợ, như thể chia làm mấy phần, rồi lần nữa vụng về khâu lại.
Khó trách xung quanh đều im lặng.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười hiền hòa miễn cưỡng với Tần Như Lương, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Nàng nói: "Tần Như Lương, ngươi thật có bản lĩnh! Mới kết hôn với ta ba tháng, đã dám cưới tiểu thiếp về rồi"..


Bình luận

Truyện đang đọc