THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Trước đây hắn ta chỉ một lòng quan tâm đến việc cứu Liễu Mi Vũ mà không để tâm đến những chuyện này, bây giờ nghĩ lại đúng là có một phần vì mình nên mới hại đứa trẻ thành ra như thế.

Đó là con của Thẩm Nguyệt, không phải của hắn ta.

Nếu đó là con của mình… Tần Như Lương không khỏi nghĩ, có lẽ cũng sẽ khơi gợi được chút không cam lòng và mất mát trong hắn ta.

Tần Như Lương cười khổ, tại sao hắn ta lại đến nơi này chứ.

Mặc dù sự vui vẻ hòa thuận bên trong đó rất chói tai, nhưng hắn ta cũng không còn chán ghét như trước nữa, sở dĩ cảm thấy chói tai là vì hắn ta chưa từng có được điều này.

Hắn ta hoàn toàn xa lạ với nơi này.

Triệu thị nhìn thấy Tần Như Lương đầu tiên, nhưng đã có chuyện trước đó một lần nên bà ta không dám tự ý mời hắn ta vào, không còn cố ý lớn giọng nói chuyện với Tần Như Lương để công chúa biết hắn ta đến thăm nàng.

“Tướng quân đến tìm công chúa có việc gì sao?”, Triệu thị nói: “Có cần nô tì vào trong thông báo không?”
Tần Như Lương nói: “Không có việc gì, chỉ đi ngang qua tiện thể đến thăm thôi”.

“Vậy tướng quân có muốn vào trong viện không?”, Triệu thị hỏi.

“Không cần đâu”.

Sau đó, Tần Như Lương xoay người đi, Triệu thị ở phía sau nói với theo: “Nô tì cung tiễn tướng quân”.


Tần Như Lương đi được hai bước rồi dừng lại, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, quay đầu thì thấy Triệu thị vẫn đang cung kính đứng ở cửa.

Tần Như Lương không khỏi cau mày: “Trước đây khi ta đến, Triệu mụ đều chủ động mời ta vào, hôm nay sao lại vội đuổi người?”
Triệu thị nói: “Cả phủ này đều là của tướng quân, nô tì nào dám đuổi.

Tướng quân muốn đến, muốn đi đều tùy thuộc vào bản thân tướng quân, nhưng khác với trước, nô tì không dám tự ý quyết định nữa, sợ làm hại đến công chúa và đứa bé”.

“Bà cũng nghĩ ta sẽ hại nàng ta?”
Triệu thị nói: “Trước khi xảy ra chuyện, nô tì không nghĩ thế nên chỉ mong sao tướng quân có thể ở cạnh công chúa.

Nhưng nô tì cứ tự cho là đúng thôi, vài lần suýt hại công chúa và đứa bé”.

Tần Như Lương không có gì để phản biện.

Triệu thị lại nói: “Nếu tướng quân chỉ yêu nhị phu nhân, nô tì cũng không ôm hy vọng quá nhiều vào việc tướng quân có thể hàn gắn với công chúa nữa, chỉ cầu xin tướng quân sau này đừng làm chuyện gì hại đến đứa bé, đứa nhỏ vô tội lắm”.

Tần Như Lương híp mắt nhìn về phía đằng xa hỏi: “Triệu mụ nghĩ ta vẫn có thể hàn gắn với nàng ta sao?”
“Lúc trước công chúa đã mở cửa lòng với tướng quân, nô tì nghĩ chỉ cần tướng quân chủ động đến gần, đẩy cánh cửa ra là có thể gần gũi với công chúa, nhưng bây giờ tướng quân đã tự tay khóa chặt cánh cửa ấy mất rồi”.

Tần Như Lương chưa từng nghĩ mình có hy vọng hàn gắn lại với Thẩm Nguyệt.

Nhưng vừa nãy, hắn ta chợt nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thẩm Nguyệt đối với mình, là tự tay hắn ta làm nên.

Bầu không khí vui vẻ trong Trì Xuân Uyển không liên quan gì đến hắn ta.

Theo bước chân ngày càng xa của Tần Như Lương, tiếng nói chuyện nơi đó cũng dần xa vời.

Sau khi trong cung biết Thẩm Nguyệt sinh con thì đã phái hai thái y đến, một người chăm sóc sức khỏe cho Thẩm Nguyệt, một người khác kiểm tra xem tình hình của Bắp Chân.

Hoàng đế biết được vì Thẩm Nguyệt sinh non nên dẫn đến Bắp Chân không khóc được bèn quở trách Tần Như Lương một trận.

Đứa bé này không chỉ là con của công chúa tiền triều mà còn là con của tướng quân, cũng là một củ khoai nóng phỏng tay.

Nhưng nếu đã chào đời thì hoàng đế không thể không chấp nhận.

Chỉ cần có thể khống chế được đứa bé này thì có thể khống chế được Thẩm Nguyệt và đại tướng quân.

Vừa lúc hoàng đế có thể lợi dụng nguyên nhân đứa bé không khóc được để đưa Bắp Chân vào cung nuôi dưỡng.

Tần Như Lương mím môi, cung kính nói: “Hoàng thượng, đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi công chúa, công chúa lại vừa sinh, lúc này e là không tiện…”
Hoàng đế híp mắt nhìn Tần Như Lương, dường như rất hài lòng với thái độ này của hắn ta nói: “Trẫm cũng có ý tốt, muốn đưa đứa bé vào cung dốc lòng nuôi dạy, nơi này có nhiều thái y như vậy, nếu xảy ra vấn đề cũng kịp thời cứu chữa.


Sao thế, Tần ái khanh không hài lòng với sắp xếp này sao?”
“Thần không dám”.

Hoàng đế bèn nói: “Đứa nhỏ cũng được xem như là cháu ngoại trai của trẫm, ái khanh yên tâm đi, trẫm sẽ không đối xử tệ với đứa bé.

Chuyện này cứ quyết định thế đi, ngày mai trẫm sẽ phái người đến đón, ngươi lui xuống trước đi”.

Thẩm Nguyệt không ngờ nàng và Bắp Chân ở với nhau chưa đến nửa tháng là trong cung đã phái người đến đón Bắp Chân.

Là Tần Như Lương dẫn cung nhân vào Trì Xuân Uyển, lúc này cung nhân kính cẩn xếp thành một hàng trong viện.

Thẩm Nguyệt ôm Bắp Chân vào lòng, mắt nhìn thẳng Tần Như Lương.

Tần Như Lương mấp máy môi thấp giọng nói: “Đây là ý của hoàng thượng, cô và ta không thể kháng chỉ”.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết đây là ý của hoàng đế, hoàng đế đã sốt ruột đến mức này sao? Dù chỉ đợi vài tháng hoặc thêm một, hai năm nữa để Bắp Chân lớn hơn mà cũng không được à?
Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn Bắp Chân đang say ngủ hỏi: “Nhất định phải gấp gáp thế sao?”
Nàng cũng biết khi đứa bé chào đời sẽ trở thành con dao gây khó dễ cho nàng và Tần Như Lương.

Tần Như Lương không vạch trần, Bắp Chân vốn không phải là con của mình, thế nên dù đứa nhỏ này có bị đón vào cung thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta, sau này hoàng đế cũng không thể lấy Bắp Chân để uy hiếp hắn ta.

Nhưng Bắp Chân là miếng thịt trên người Thẩm Nguyệt rớt xuống.

Nàng vẫn chưa chơi với con đủ, vẫn chưa nhìn đủ, vẫn chưa dỗ dành đứa bé đủ mà.

Mặc dù sau này đứa bé có thể là gánh nặng, nhưng một khi giữa mẹ con có ràng buộc thì không thể nào chia cắt.

Tần Như Lương nói: “Hoàng thượng nghe nói bé không khóc nên muốn đưa vào cung chữa trị, hoàng thượng cũng muốn tốt cho Bắp Chân”.

Lúc đó Thẩm Nguyệt chỉ muốn cười lạnh một cái.


Tốt cho Bắp Chân?
Hoàng đế chỉ ước gì có thể bóp chết nàng bằng tay mình.

Lúc này cung nhân kính cẩn nói: “Công chúa yên tâm giao tiểu công tử cho nô tì đi ạ, hoàng thượng có dặn, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công tử”.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thủ thỉ với Bắp Chân nằm trong chăn: “Bắp Chân ngoan, vào cung thì đừng có nhịn, đói hay đau thì con phải khóc, cứ làm loạn lên, biết chưa?”
Bắp Chân không hiểu những lời nàng nói.

Nhưng lại mở to đôi mắt hẹp dài nhìn nàng.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng như một thứ thuần khiết nhất trên đời này.

Lần này đứa không tỏ ra khinh thường nhắm mắt lại mà cứ mở to mắt nhìn Thẩm Nguyệt.

Lúc Thẩm Nguyệt giao con cho cung nhân đi đầu, hai chân đứa bé khẽ đạp nhưng vẫn không khóc.

Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn họ đưa Bắp Chân đi, ra khỏi cánh cửa phủ tướng quân, lên chiếc xe ngựa xa hoa của hoàng cung.

Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một hồi lâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc