THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


"Có phải lúc nãy ngoài cổng có người hay không?"
"Không có, nhất định là công chúa đã hoa mắt, chỉ là bóng cây mà thôi".
Hôm nay Ngọc Nghiên đã thực sự được mở mang tầm mắt, cảm giác điệu múa trong khuê phòng này đúng là cực kỳ thú vị.
Ngọc Nghiên đi tới đỡ tay Thẩm Nguyệt nói: "Để nô tỳ dìu công chúa vào trong nghỉ ngơi".
Thẩm Nguyệt dựa vào giường thở hổn hển, Ngọc Nghiên cầm khăn tay ngâm trong nước ấm lau đi khuôn mặt cười trên bụng Thẩm Nguyệt, vẫn rất vui vẻ nói: "Nô tỳ phải nhanh chóng lau đi, tránh để cho Triệu mụ phát hiện ra".
Mùa hè nóng nực, Triệu mụ một mình làm việc trong bếp thật sự rất vất vả.

Sau đó, Ngọc Nghiên và bà ta đã thay phiên nhau vào bếp để sắp xếp ba bữa ăn một ngày và canh thuốc tẩm bổ cho Thẩm Nguyệt.
Vài ngày sau khi Ngọc Nghiên mang đồ ăn trưa về tiểu viện thì phía sau nàng ta có một con mèo con đi theo, nó kêu meo meo suốt dọc đường.
Vừa mới bước vào cửa thì Ngọc Nghiên đã cao giọng nói: "Công chúa, con mèo đã cùng nô tỳ trở lại".
Thẩm Nguyệt nhìn con mèo con, đây chẳng phải là con mèo ở nhà bếp đêm đó hay sao?
Con mèo dường như đã nhận ra Thẩm Nguyệt, cho nên nó không hề tỏ ra sợ hãi khi bước vào sân.
Thẩm Nguyệt cười nói: "Con mèo tham ăn này, hẳn là nó đã ngửi thấy mùi canh cá rồi.

Ngươi cho nó uống ít canh đi".
Ngọc Nghiên múc một ít canh cá ra đặt ở góc sân, con mèo con cúi xuống ăn một cách ngon lành.

Không ngờ sau khi nó ăn xong thì lại không đi, chỉ lượn qua lượn lại trước mắt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt gọi con mèo đến, con mèo dễ dàng nhảy vào vòng tay nàng.

Nàng ôm con mèo đi ra ngoài cửa nói: "Ngọc Nghiên, đi lấy nước tắm cho tên nhóc này đi, chúng ta sẽ nuôi nó".
Triệu thị không đồng ý, nói: "Lỡ như nó cào công chúa bị thương thì sao? Công chúa vẫn nên cách xa nó một chút đi".
Thẩm Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: "Đừng coi thường con mèo này, nó rất thông minh đó".
Có một con mèo ở Trì Xuân Uyển khiến cho nơi này có thêm nhiều niềm vui.
Mấy ngày nay được ăn ngon cho nên bộ lông của con mèo liền trở nên bóng bẩy và nó cũng trở nên dễ thương hơn, ngay cả Triệu thị cũng dần trở nên rất yêu thương nó.
Thỉnh thoảng Thẩm Nguyệt lại mang theo nó ra ngoài sân đi dạo, Tần Như Lương từ xa nhìn thấy tất nhiên cũng nhận ra.
Thỉnh thoảng mèo con cũng một mình ra khỏi Trì Xuân Uyển chơi đùa nhưng đúng thời gian vẫn sẽ quay về.
Có một lần Tần Như Lương vô tình đụng phải nó.

Hắn ta không thích mèo con, mèo con tất nhiên cũng không thích hắn ta.
Một người một mèo gượng gạo bước qua nhau.
Sau khi đụng phải mèo con nhiều lần hơn, Tần Như Lương đã chuẩn bị sẵn, hắn ta mang theo một con cá thu nhỏ rồi trịch thượng ném ra trước mặt con mèo.
Con mèo chỉ cúi người ngửi thử, sau đó lại cao ngạo rời đi.
Tần Như Lương liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Quả nhiên chủ nào mèo nấy.

Cá ta cho ngươi mà ngươi dám không ăn sao? Đứng lại đó cho ta!"
Trong thời tiết nóng bức này, ngoài việc ra đình nghỉ mát hóng mát thì đa số thời gian nàng ta đều ở trong Phù Dung Uyển.
Nàng ta nghe nhà hoàn Hương Lăng nói gần đây Tần Như Lương rất hay ra hoa viên.
Liễu Mi Vũ hỏi: "Tướng quân ra hoa viên làm gì?"
Hương Lăng nói: "Hình như là để trêu mèo con".
"Mèo con ở đâu ra?"
Hương Lăng im lặng một lúc mới nói: "Là mèo con công chúa nuôi".
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ tối sầm lại.
Nàng ta tưởng rằng chuyện giữa mình và Thẩm Nguyệt đang yên ổn, không ngờ Thẩm Nguyệt gần đây không xuất hiện nhưng lại xuất hiện một con mèo con!
Đây là ý gì chứ? Thẩm Nguyệt đang có ý đồ thu hút sự chú ý của tướng quân bằng một con mèo sao?
Nàng ta không thể để tướng quân bị câu đi mất được!
Liễu Mi Vũ phe phẩy quạt, uể oải đứng dậy nói: "Đi, ra hoa viên".

Đã tới giờ rồi mà mèo con ra ngoài chơi vẫn chưa về.
Bình thường thì giờ này nó đã về rồi.
Thẩm Nguyệt phải ra hoa viên với Ngọc Nghiên để tìm con mèo.
Kết quả là tìm hết cả hoa viên cũng không thấy bóng dáng của con mèo đâu.
Bọn họ đột nhiên nghe thấy ở khu rừng mai truyền ra tiếng cười, Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên liền đi theo tiếng cười.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Liễu Mi Vũ đang ngồi trong đình nghỉ mát hóng mát.

Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng nụ cười quyến rũ.
Hương Lăng đứng canh giữ bên ngoài đình nghỉ mát.
Bên trong đình nghỉ mát có Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn, ngay lập tức nhìn thấy một quả cầu lông màu vàng kem đang ngồi trên đùi Liễu Mi Vũ.
Đó không phải là con mèo mà nàng đang tìm sao? Nàng còn tưởng nó bị lạc, không ngờ nó lại ở đây.
Tần Như Lương không biết đang đút cái gì vào miệng con mèo, chỉ nghe thấy tiếng kêu của con mèo khiến cho Liễu Mi Vũ cười khúc khích.
Liễu Mi Vũ nói: "Tướng quân, nó thật đáng yêu".
Trên mặt Tần Như Lương cũng hiện lên ý cười ấm áp.
Nhưng tiếng mèo kêu lọt vào trong tai của Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên nghe vô cùng đau khổ.
Cơ thể nhỏ bé của nó ngồi trên chân Liễu Mi Vũ run rẩy.
Ngọc Nghiên tức giận nói: "Chắc chắn bọn họ đã ép buộc mèo con, nô tỳ nghe tiếng nó kêu rất là khổ sở, công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Ngọc Nghiên thì nàng ta đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi thẳng về phía đình nghỉ mát, nhanh đến mức nàng ta không kịp ngăn cản.
Thẩm Nguyệt rất trầm lặng, không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì.


Gió bên hồ thổi tung vài sợi tóc mai của nàng nhưng không thể thổi mất sự khó đoán trên gương mặt nàng.
Liễu Mi Vũ ngước mắt lên nhìn thấy Thẩm Nguyệt liền dịu dàng chào hỏi: "Công chúa đến rồi.

Tướng quân và ta đang hóng mát ở đây.

Công chúa mau vào ngồi đi".
Một câu nói chứng tỏ vị thế chủ nhà của nàng ta.
Thẩm Nguyệt không quan tâm, chỉ hơi nhướng mày bước vào đình nghỉ mát ngồi xuống, nhìn con mèo trong vòng tay của Liễu Mi Vũ nói: "Ta tìm nó khắp nơi, không ngờ nó lại ở đây".
Đôi mắt ướt của mèo con nhìn về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt đưa tay về phía nó nói: "Lại đây".
Mèo con dường như có thể nghe hiểu tiếng nàng, muốn đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, không ngờ Liễu Mi vũ lại ghìm chặt hai chân của nó không cho nó đi.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn, điềm tĩnh nói: "Mi Vũ, nó còn rất nhỏ, dùng lực như vậy sẽ bóp nát xương nó".
Liễu Mi Vũ vội vàng thả lỏng động tác, còn tỏ vẻ ngây thơ hối lỗi nói: "Xin lỗi, ta không cố ý.

Ta thực sự thấy nó rất đáng yêu, ta thích nó vô cùng".
Thẩm Nguyệt nhếch miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc