THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

147: Ta Chỉ Muốn Hướng Về Phía Trước


Thôi thị cùng Ngọc Nghiên không chịu nổi, cố gắng khuyên nhủ: "Công chúa, thân thể người còn chưa khỏe, không thể đón gió lạnh".
Thẩm Nguyệt đẩy tay hai người ra rồi nói: "Ta không có yếu ớt đến mức đó".
Tần Như Lương đứng ở cửa lại đột nhiên nói: "Đừng lo lắng, đứa trẻ ở trong cung sẽ không sao đâu.

Trong cung có thái y, lại có nhiều cung nữ như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó".
Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn ta, ngoảnh mặt làm ngơ rồi xoay người rời đi.
Tần Như Lương có chút tự giễu, lời nói của hắn ta nghe thế nào cũng giống lời thật lòng, dù sao đứa trẻ cũng không phải là con của hắn ta.
Nhưng chuyện này là do đích thân hoàng thượng hạ chỉ, Thẩm Nguyệt không thể không tuân theo, hắn ta có muốn khuyên cũng không biết phải khuyên thế nào.
Khi quay trở lại Trì Xuân Uyển một lần nữa, Thẩm Nguyệt thấy trong ngoài đều quạnh quẽ.
Không có thứ gì có thể khiến cho Thẩm Nguyệt vui vẻ lên được.
Khi thời tiết đẹp, nàng thường nằm dưới bóng cây và ngủ cả buổi chiều.
Ngọc Nghiên lo lắng nói: "Công chúa, người vào phòng ngủ đi".
Thẩm Nguyệt nhắm mắt không nói gì.

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Ngọc Nghiên, ngươi theo ta bao lâu rồi?"
"Nô tỳ từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên".
"Vậy ngươi có biết ngày cha mẹ ta bị bức ép thoái vị, triều đại thay đổi đã xảy ra những chuyện gì không?"
Sắc mặt Ngọc Nghiên tái nhợt, nàng ta quỳ rạp xuống đất nói: "Công chúa, những chuyện cũ năm xưa....!nô tỳ cho rằng công chúa nên quên đi, để cho nó qua đi".
Thẩm Nguyệt mở mắt ra, từ trên ghế tựa chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: "Ta cũng muốn quên đi quá khứ, nhưng luôn có kẻ không muốn buông tha cho ta".
Nàng xoa xoa đầu, luôn có những ảo ảnh hỗn loạn bất chợt hiện lên trong đầu nàng, nhưng khi nàng cố gắng bắt lấy chúng thì chúng lại biến mất không thấy tăm hơi.
Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Cướp nước của ta, phá nhà của ta, lại còn luôn đề phòng ta như kẻ cướp, rốt cuộc kẻ cướp là ai đây chứ?"
Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: "Công chúa! Người đừng nói như vậy, công chúa đang ở thế yếu, nếu như lời này bị hoàng thượng nghe được thì hoàng thượng nhất định sẽ không dung tha cho chúng ta!"
“Ta biết, nếu còn muốn sống thì phải biết thức thời, phải biết thuận theo người khác”, Thẩm Nguyệt nói: “Từ khi tỉnh táo trở lại ta chưa từng có chút lòng phản nghịch, ta cũng không muốn truy cứu chuyện cũ, dù sao đây cũng là dòng chảy của lịch sử, ta chỉ muốn hướng về phía trước mà sống".
Nàng hơi co chân lại, chống khuỷu tay lên đỡ trán, đầu hơi cúi xuống, tóc hai bên thái dương cũng xõa xuống che khuất gương mặt của nàng.
Lúc này trong mắt nàng như lộ ra hung quang, nàng nói: "Nhưng bọn họ lại bắt Bắp Chân đi, Bắp Chân còn chưa sinh được nửa tháng".
Sinh mệnh của một đứa trẻ mới sinh mong manh đến thế nào, Thẩm Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được.
Trong cung tuy có nhiều người, có nhiều thái y, nhưng làm sao có thể đối xử với Bắp Chân tốt như mẹ của nó, làm sao có thể nâng niu nó cẩn thận trong bàn tay được?
Bọn họ sẽ chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình, nuôi Bắp Chân như một đứa trẻ của người khác mà thôi.
Nếu như bọn họ không chú ý mà để nó bị bệnh thì sao? Nếu như nó bị đói thì sao?
Bắp Chân không thể khóc, nó không khóc thì người khác sẽ không biết nó đang khó chịu, như vậy thì phải làm sao?
Trước đây Thẩm Nguyệt luôn thích nói đùa rằng Bắp Chân là cục nợ của nàng.

Bây giờ cục nợ đã bị người khác mang đi rồi, nàng lại cảm thấy mất hồn mất vía.
Ngọc Nghiên nước mắt ngắn dài nói: "Công chúa đừng quá lo lắng, Bắp Chân sẽ không sao đâu".
"Ngươi đứng lên đi".
Ngọc Nghiên lắc đầu nói: "Tất cả đều là lỗi của nô tỳ mới khiến cho công chúa suy nghĩ miên man như vậy, nô tỳ không thể đứng dậy".
Thẩm Nguyệt mím môi, hay tay buông thõng, nheo mắt thở dài nói: "Ta đã dọa ngươi rồi sao? Haiz, ta chỉ cảm thấy không có Bắp Chân ở đây cho ta chơi đùa cũng thật nhàm chán mà thôi".

Ngọc Nghiên chớp mắt nói: "Vậy thì nô tỳ sẽ nghĩ ra những trò vui khác cho công chúa".
"Nhưng ta không có hứng thú với những trò khác".
Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày mừng thọ thái hậu, quần thần trong triều vẫn chưa hết thất kinh vì bữa tiệc mừng thọ trong cung lần đó.
Hoàng đế sẽ tổ chức một bữa tiệc khác trong cũng vào Tết Trung thu để chiêu đãi quần thần, trấn an quan viên các cấp, nhân tiện còn muốn cùng thái hậu đi ngắm trăng để khiến cho thái hậu được vui vẻ.
Thẩm Nguyệt lúc này mới cảm thấy vui lên được một chút, liền bảo Ngọc Nghiên nhanh chóng chuẩn bị vào cung.
Không giống như lần trước vào cung, lần này nàng muốn tự mình đi.
Sau khi vào cung nói không chừng nàng còn có thể gặp lại Bắp Chân, cũng không biết dạo này nó sống có tốt không.
Tất nhiên Ngọc Nghiên phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng.
Đến ngày Tết Trung thu, trời đầy mây đen lại còn có thêm gió lớn, Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, gió thu cuồn cuộn làm tay áo của hắn bay phấp phới, bầu không khí có chút buồn bã.
Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: "Hoàng thượng đã có chiếu chỉ, thông cảm cho cô vừa mới hạ sinh chưa đầy một tháng nên cho cô ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi dự tiệc trong cung".
Thẩm Nguyệt cũng đứng trong gió, trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: "Ngươi nói lại lần nữa xem".
Tần Như Lương nhắc lại ngắn gọn: "Hoàng thượng không cho cô vào cung".
Nếu không có Thôi thị và Ngọc Nghiên lôi kéo thì Thẩm Nguyệt đã động thủ với hắn ta rồi.
Tần Như Lương nói: "Lúc trước là do cô cố ý phải hạ sinh đứa trẻ này, cô thông minh như vậy hẳn là phải sớm dự đoán được kết quả ngày hôm nay".
Mặc dù nàng đã sớm dự đoán được nhưng khi đó nàng không nghĩ mình sẽ có nhiều tình cảm với đứa trẻ này đến như vậy.

Giờ đây tình mẫu tử bên trong nàng lại lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Thẩm Nguyệt nói: "Ta đã chấp nhận sự sắp xếp này mà vẫn không thể đi thăm nó một chút được hay sao?"
Tần Như Lương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như có cơ hội ta sẽ đến thăm nó, khi về ta sẽ nói cho cô biết nó có sống tốt trong cung hay không".
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, nàng xoay người lại nói: "Không cần, ta nghĩ con trai ta cũng không muốn gặp ngươi".
Mặc dù Tần Như Lương đã vào cung nhưng trong trong phủ tướng quân vẫn có tổ chức tiệc.
Khi màn đêm buông xuống, toàn phủ được thắp sáng rực rỡ.
Trong ngày Tết Trung thu thì vạn dân đều chung vui, phủ tướng quân được Thẩm Nguyệt chỉ thị lấy hết đồ ăn ngon trong bếp chia cho cả phủ, không cần chừa lại cho chủ nhân.
Đêm nay Tần Như Lương không có ở nhà, trong nhà chỉ còn có ba vị chủ nhân ở Trì Xuân Uyển, Phù Dung Uyển và Hương Tuyết Uyển, sau khi chuẩn bị bữa tối cho ba vị chủ nhân này thì đồ ăn ngon vẫn còn lại rất nhiều cho nên người hầu trong phủ đương nhiên rất vui vẻ.
Bữa tối Thẩm Nguyệt chưa ăn được bao nhiêu miếng thì đã nhìn thấy pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm bên ngoài Trì Xuân Uyển.
Ngọc Nghiên đứng vỗ tay bên cạnh, hào hứng nói: "Đêm nay bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt! Mỗi đêm Trung thu đều có lễ hội đèn lồng trong dân gian.

Công chúa, người nhìn kìa, những ngọn đèn rực rỡ kia như chiếu sáng toàn bộ đêm đen"..

148: Tình Cờ Gặp Gỡ


Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Ngọc Nghiên, quả thực phát hiện ra bầu trời đêm được đèn đuốc trên đường phố chiếu sáng.

Thôi thị lấy ra một chiếc áo khoác, khoác lên vai Thẩm Nguyệt: “Công chúa đừng rầu rĩ không vui, thế nào cũng có cách. Hiếm được khi lễ tết, hay là công chúa phấn chấn lên, chúng ta cùng đi thưởng ngoạn đường phố”.

Hai mắt của Ngọc Nghiên bắt đầu phát sáng rồi: “Nhị nương, được vậy thật sao?”

Thôi thị mỉm cười: “Trước kia nô tì cũng từng đi, phải nói là náo nhiệt và thú vị lắm”.

Ngọc Nghiên tỏ ra khao khát: “Nô tì cũng rất muốn đi, nhưng trước kia ở trong cung ra ngoài không được tự do, bây giờ cuối cùng có cơ hội rồi”.

Nói xong nàng ta kéo tay áo Thẩm Nguyệt, nũng nịu với nàng đầy đáng thương: “Công chúa, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”

Thẩm Nguyệt không đỡ nổi vẻ đáng thương của Ngọc Nghiên, cũng biết rằng hai người này chỉ muốn nàng ra ngoài giải tỏa tâm trạng. Bản thân nàng chưa từng dạo đường ngắm phố ở thời cổ đại này, bèn đồng ý với họ.

Thế là ba người đồng loạt ra khỏi phủ tướng quân.

Ở bên ngoài, đâu đâu cũng thấy bầu không khí náo nhiệt mà tự do của lễ tết dân gian.

Tới đường lớn, phóng mắt nhìn ra, đèn lồng kéo dài từng dãy, giống như từng dải lụa lấp lánh được dệt từ sao trời vậy.

Bách tính ra ngoài dạo chơi vào đêm nay, trên đường rộn ràng nhộn nhịp, quầy hàng hai bên lung linh vui mắt.

Ngọc Nghiên vừa mới ra ngoài đã dán mắt vào cảnh sắc trên đường, nàng ta cố tình mang theo hà bao của mình, lát nữa phải xem xét mấy sạp hàng bên đường.

Thế nhưng không ngờ, họ chưa đi được vài bước đã thấy có người đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt ở góc đường.

Thôi thị là người đầu tiên phát hiện ra, bà ta huých huých Ngọc Nghiên: “Có phải bên đó có người đang gọi công chúa không?”

Ngọc Nghiên định thần nhìn lại rồi huých huých Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đang gọi công chúa ở bên kia có phải Liên công tử không?”

Vừa ra ngoài, phiền muộn của Thẩm Nguyệt đã bị quang cảnh trên đường phố thổi bay khá nhiều. Nàng được truyền cảm hứng từ bầu không khí ở dân gian, dần dần hòa nhập vào đó.

Thẩm Nguyệt càm ràm: “Ra ngoài rồi, đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi phu nhân đi”.



Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn theo ngón tay của Ngọc Nghiên, thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn rực rỡ, ở bên giao lộ kia có một chiếc xe ngựa, một người đang ngả người vào xe.

Người đó mặc áo bông, tủm tỉm cười, đang vẫy tay với Thẩm Nguyệt.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật, đó chẳng phải là Liên Thanh Châu sao.

Liên Thanh Châu dặn dò phu xe tìm một nơi nào đó rộng rãi để đỗ xe, sau đó lập tức vượt qua đám đông, mất một lúc mới tới bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Trùng hợp ghê”.

Liên Thanh Châu cũng cười, trôi chảy đáp lại: “Tại hạ tưởng rằng thời gian này phu nhân phải ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ có thể gặp được trên đường”.

Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh: “Không phải tối nay náo nhiệt sao, ta ra đường xem thử”.

Sau đó Liên Thanh Châu và Thẩm Nguyệt cùng nhau dạo chơi, Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo đằng sau.

Liên Thanh Châu rất có phong độ của một quân tử, cũng rất chu đáo. Để tránh dòng người trước trước sau sau chèn ép Thẩm Nguyệt, hắn ta cứ giơ tay ra bảo vệ nàng, như có như không, vậy mà không hề có ý lợi dụng sàm sỡ nàng.

Tới trước một sạp hàng, Thẩm Nguyệt mỉm cười với Ngọc Nghiên: “Ngươi tiêu tiền từ từ thôi, đừng tiêu hết tiền công một năm trong tối hôm nay đấy”.

Ngọc Nghiên và Thôi thị bị đủ món đồ nhỏ nhặt làm hoa cả mắt, cứ sờ chỗ này rồi ngắm nghía chỗ kia.

Sau đó Ngọc Nghiên chỉ vào quầy mặt nạ trước mặt, phấn khởi hỏi: “Mặt nạ kìa! Phu nhân, chúng ta mua mặt nạ được không?”

Không đợi Thẩm Nguyệt kịp đồng ý, Ngọc Nghiên đã lôi nàng qua đó.

Không ít người đang vây lại trước quầy mặt nạ, từng chiếc mặt nạ được treo trên tấm vải với đủ hình đủ sắc, ai nấy chỉ vào mẫu mã mà mình thích, mua lấy một cái, đeo lên mặt rồi dạo chơi.

Những chiếc mặt nạ này đủ cả quỷ - thú - thần - ma, tất nhiên có cái nhu hòa, cũng có cái trông rất hung dữ.

Ngọc Nghiên đương nhiên chỉ vào mặt nạ xinh đẹp, Thẩm Nguyệt lại chọn một cái cực kỳ dữ tợn.

Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Hôm nay lễ tết mà, tại sao phu nhân muốn đeo mặt nạ hung dữ thế?”

Đôi mắt lấp lánh của Thẩm Nguyệt lấp ló dưới mặt nạ.



Nàng nhếch môi cười: “Mặt nạ của ngươi đeo hết hôm nay thì không còn tác dụng gì nữa, đợi sang năm lại mua cái mới. Cái của ta có tác dụng khác, tối nay đeo xong có thể đem về treo trên cửa, dùng để tránh tà, thế nên càng hung dữ càng tốt.

Ngọc Nghiên bị nàng chọc cười, gương mặt tròn trịa trông rất đáng yêu.

Liên Thanh Châu và Thôi thị cũng học theo, mỗi người chọn một chiếc mặt nạ.

Các cô gái đi đi lại lại trên đường có người xách theo hoa đăng, có người ăn mặc lộng lẫy đi theo từng đôi từng cặp, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu sóng vai đi trên đường, ngẩng đầu thấy ánh đèn trên đầu giao hòa, đủ thứ đèn lồng giấy tôn lên vẻ lạ lùng của chiếc mặt nạ trên mặt nàng.

Nàng đứng trên đường, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc lâu, mơ màng nghĩ, bầu trời sao trước mặt dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới, đẹp đẽ khôn cùng.

Nàng hỏi: “Liên Thanh Châu, sao ngươi biết tối nay ta sẽ ra ngoài dạo chơi?”

Liên Thanh Châu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng trên mặt: “E rằng phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ và phu nhân chỉ đơn giản là tình cờ gặp”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy sao?”

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của Liên Thanh Châu, đang định nói gì đó thì nghe thấy ai đó hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, rồng phun lửa tới đây!”

Nàng vốn định hỏi Liên Thanh Châu chuyện liên quan tới Bắp Chân.

Vì tiếng hô này mà đường phố sôi động hẳn lên.

Liên Thanh Châu hiểu ý đỡ nàng sang một bên đường: “Phu nhân đứng qua bên này đi, lát nữa rồng phun lửa diễu hành trên đường sẽ phun lửa đấy, nếu để bị thương thì không tốt đâu”.

Thẩm Nguyệt cũng bị thứ “rồng phun lửa” kia thu hút, cảm thấy bây giờ hỏi Liên Thanh Châu mấy chuyện kia đúng là làm hỏng phong cảnh.

Nàng coi Liên Thanh Châu như bạn thân, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng vẫn luôn tin rằng Liên Thanh Châu cũng coi nàng như bạn thân. Nếu Liên Thanh Châu thực sự là cha của Bắp Chân, nàng thực sự không biết nên tiếp tục đối đãi với hắn ta thế nào.

Thôi vậy, cứ tạm gác lại đã.

Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu đứng nép sang bên đường, cùng mọi người nghển cổ chờ mong rồng phun lửa tới.

Nghe nói rồng phun lửa mới là tiết mục chính trong hội đèn này.

Bình luận

Truyện đang đọc