THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 937

Thường ngày Lễ bộ lo việc đàn tế đền chùa, lăng tẩm và các loại lễ tết lễ mừng của Đại Sở, ngoài ra còn thúc giục quy củ lễ nghi, sửa đổi tấu chế, ngày bình thường có vô số việc vụn vặt nhưng chuyện lớn cần làm lại chẳng có mấy.

Ở Lễ bộ, bên trên Hạ Du còn có một vị thượng thư. Hạ Phóng từng có mâu thuẫn với vị thượng thư này nên đối phương luôn luôn chèn ép làm khó Hạ Du.

Tin rằng sắp tới, Hạ Du vẫn chỉ là một quan viên hưởng bổng lộc sống qua ngày trong Lễ bộ mà thôi.

Chẳng mấy chốc hoàng đế sẽ quên hắn ta.

Nhưng không ngờ hôm nay hoàng đế lại triệu kiến hắn ta.

Chẳng lâu sau, Hạ Du vào điện yết kiến.

Sau khi dò hỏi sơ qua công việc trong khoảng thời gian này của Hạ Du, hoàng đế hỏi mấp mé: “Quan hệ giữa Hạ ái khanh và Tĩnh Nguyệt công chúa như thế nào?”

Hạ Du ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trẻ trung không giấu được dã tâm, hắn ta nói: “Quan hệ giữa vi thần và Tĩnh Nguyệt công chúa rất tốt, cũng rất được nàng tin tưởng. Hoàng thượng có việc gì, xin cứ phân phó, vi thần nhất định muôn chết không từ!”

Trên mặt hoàng đế lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Tốt, trẫm thích loại người tràn đầy nhiệt huyết như ngươi”.

Hoàng đế biết, Hạ Du tuổi trẻ, tính cách bộc trực, nóng lòng muốn thể hiện bản thân để nổi bật. Hắn ta muốn thăng quan tiến chức, rất cần một cơ hội để thể hiện năng lực của chính mình.

Sau khi nói xong việc chính, hoàng đế cho Hạ Du lui, công công bên cạnh hoàng đế nói: “Hoàng thượng, nô tài chợt nhận ra rằng, Hạ Du này còn quá trẻ”.

Hoàng đế nở nụ cười bí hiểm khó dò: “Không phải lần trước đã nói rồi sao, hắn ta là người thế nào, thử một lần sẽ biết”.

Bên này, Tần Như Lương tiến vào Đại Lý Tự, người thẩm vấn hắn ta là Hạ Phóng – đang giữ chức thiếu khanh của Đại Lý Tự.

Hạ Phóng sửa sang từng bức mật báo về chiến sự truyền tới từ biên cảnh, sau lại lần lượt giằng co với Tần Như Lương, không chỉ bao gồm việc cuộc chiến thất bại, mà còn cả cái chết của Triệu Thiên Khải và đám phó tướng của ông ta.

Nhưng bất luận Hạ Phóng đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, Tần Như Lương đều dùng giọng chắc nịch nói rằng Triệu Thiên Khải đến trễ làm lỡ thời cơ chiến đấu, khiến cho hắn ta và các chiến sĩ bị quân địch bao vây. Về sau Triệu Thiên Khải không cam lòng thua trận, lại mang binh đánh lén Dạ Lương, từ đó mới khiến cho toàn quân bên mình bị diệt.

Nhưng Triệu Thiên Khải đã chết, lời Tần Như Lương vô đối chứng.

Hạ Phóng sai người cởi áo quan của Tần Như Lương, giải hắn ta đến phòng tra hỏi của Đại Lý Tự.

Trong phòng tra tấn âm u tối tăm, Hạ Phóng nói: “Chắc hẳn đại tướng quân biết dụng ý của hoàng thượng khi giao đại tướng quân cho Đại Lý Tự”.

Tần Như Lương đáp: “Không phải vì muốn hiểu rõ cặn kẽ tình hình chiến sự biên cảnh thôi sao, ta đã nói rõ ràng chi tiết toàn bộ rồi mà”.

Hạ Phóng cười ha hả, nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Tần tướng quân cũng không phải kẻ ngu, há có thể nghĩ mãi mà không ra? Tướng quân nếm mùi thất bại, lại bị phế bỏ hai tay, sao hoàng thượng vẫn để một tên tàn phế tiếp tục làm đại tướng quân của Đại Sở, đây chẳng phải là để người trong thiên hạ chê cười hay sao?”

“Ta cũng đâu có chiếm mãi không buông vị trí này. Chức vị đại tướng quân nên giao cho người có năng lực hơn đảm nhiệm”.

Bình luận

Truyện đang đọc