THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Nàng lại cười, nói tiếp: “Nếu ngươi không quan tâm người khác nghĩ gì về ngươi thì ta đương nhiên cũng mặc kệ!”
Liễu Mi Vũ lo lắng, tranh nói: “Công chúa đừng hiểu lầm, đây không phải là ý của tướng quân đâu ạ.

Bình thường tướng quân nhiều việc, căn bản cũng không có thời gian quản lý những chuyện này”.
“Vậy là ai quản lý?”, Thẩm Nguyệt hờ hững nhìn nàng ta: “Ngươi à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại, gượng cười nói: “Chuyện trong phủ tuy là do ta quản lý, nhưng có những lúc nhiều việc quá thì ta không thể chăm sóc hết nổi.

Ta không biết là Trương ma ma lại như vậy, nên ta xin lỗi công chúa trước.

Mong công chúa bớt giận, ta sẽ đích thân phạt bà ta”.
“Ngươi định phạt như thế nào?”
Liễu Mi Vũ há miệng, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, bèn nói: “Vậy ta sẽ phạt nửa năm tiền lương của Trương ma ma, phái bà ta đến phòng bếp làm việc nặng”.
Rốt cuộc đây là phạt hay là bảo vệ bà ta vậy?
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy những lần trước ta ăn cơm thiu cứ thế bỏ qua à?”
Tần Như Lương không nhịn được nữa, hỏi nàng: “Vậy cô muốn thế nào?”
Chuyện này rõ ràng là Trương thị làm sai, thế mà bà ta cũng dám ăn cướp la làng.
Thẩm Nguyệt không dễ bị lừa như xưa đâu.
Nàng nhìn Trương thị, nói: “Đây là tiện tỳ phái tới để chăm sóc cho ta, phạm sai lầm thì phải do ta xử phạt chứ nhỉ”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên đi ra ngoài cửa, hỏi: “Quản gia đâu?”
Chốc lát sau, quản gia xuất hiện ở bên ngoài.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Tiện tỳ bất kính với chủ nhân, mở miệng sỉ nhục đã đành, lại còn ra tay đánh mắng chủ nhân, dĩ hạ phạm thượng, theo gia pháp thì nên xử trí thế nào?”
Quản gia đã nhìn công chúa với con mắt khác, bèn cẩn thận nói: “Theo như gia pháp thì phạt đánh mạnh ba mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ tướng quân, vĩnh viễn không nhận vào lần nữa”.
“Được lắm, xử lý theo lời ngươi nói đi”.
Liễu Mi Vũ không ngờ Thẩm Nguyệt đã quyết định xong vận mệnh của Trương thị chỉ trong vài ba câu.
Tư thái vân đạm phong khinh, quyết đoán xử lý của nàng khiến cho Trương thị sững sờ tại chỗ, Liễu Mi Vũ cũng dần dần trắng bệch mặt theo.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ: “Xử trí theo gia pháp thì các ngươi chắc sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ? Quản gia, còn không gọi người lôi tiện tỳ này ra đánh đi”.
Có hai gia đinh nhanh chóng đi vào, Trương thị xoay người giãy giụa cầu cứu Liễu Mi Vũ: “Phu nhân cứu với! Phu nhân cứu mạng!”

Thẩm Nguyệt đi ra bàn, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đánh ở ngay ngoài thiện phòng đi, để ta nghe được tiếng khóc của bà ta, như vậy khẩu vị sẽ dễ chịu hơn một chút”.
Bên ngoài phòng nhanh chóng vang lên tiếng đánh của gậy và tiếng khóc như quỷ gào của Trương thị.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ ngày một trắng.
“Ta vẫn chưa ăn, có ngại không nếu ta ăn cùng các ngươi?”
Mà cũng không chờ cả hai đồng ý, Thẩm Nguyệt đã tự bảo người lấy thêm bát đũa và tự mình ăn.
Liễu Mi Vũ không dám nhìn Thẩm Nguyệt, sợ hãi như đang ngồi cạnh quỷ.

Nàng ta yếu đuối nói với Tần Như Lương: “Tướng quân, chúng ta về phòng ăn được không, ăn ở đây không có chút khẩu vị nào cả”.
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Là bởi vì nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài, hay là vì phải nhìn gương mặt này của ta nên không có khẩu vị?”
Tần Như Lương trừng mắt với nàng một cái, đôi tay thon dài ném đũa đi, nói: “Coi như cô cũng biết bản thân là ai! Nếu đã rõ bản thân có dáng vẻ gì rồi thì đừng có ra ngoài dọa người khác nữa!”
Thẩm Nguyệt sờ mặt mình, nói: “Từ đầu nó đã như thế này rồi ư?”
Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nha hoàn Hương Phiến sau lưng Liễu Mi Vũ, Hương Phiến khẽ run rẩy.
Thẩm Nguyệt sâu sắc cười nói: “Không sao đâu, ngày rộng tháng dài mà”.
Tần Như Lương cầm tay Liễu Mi Vũ, cùng nhau đi ra khỏi thiện phòng.
Sau lưng hắn ta vang lên tiếng của Thẩm Nguyệt: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đến thiện phòng dùng bữa, nếu ngươi cảm thấy gương mặt của ta đây thực sự quá đáng sợ thì cứ về phòng mà ăn với tiểu thiếp của ngươi, có khi còn tăng thêm tình cảm phu thê đấy”.
Lúc Tần Như Lương quay đầu lại nhìn thì nàng đang híp mắt hưởng thụ đồ ăn ngon dưới ánh đèn.
Ánh mắt lười biếng kia như ẩn chứa sự cao quý bẩm sinh, không xen lẫn vào đâu được của nàng.
Nàng nhìn thẳng hắn ta, ánh mắt bình thản không gợn sóng, không còn vẻ quyến luyến như ngày xưa nữa, chỉ giống một đầm nước không rõ độ sâu mà thôi.
Rốt cuộc là khác trước.
Nàng bây giờ không chỉ tỉnh táo lại, mà còn trở nên ác độc hơn!
Tần Như Lương không có quyền hạn chế sự tự do của nàng, cũng không có lý do gì để cắt xén chi tiêu, ăn mặc của nàng.

Nàng muốn ăn ở đâu mà không được!
Lúc quay về viện, Tần Như Lương giận dữ vô cùng.
Liễu Mi Vũ ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tướng quân đừng nóng giận, tối nay công chúa đúng là hơi quá đáng…”
Hơi quá đáng? Nhưng vì sao mà hắn ta không nhìn ra được lỗi của nàng chứ? Đó mới là thứ khiến hắn ta bực mình!
Sau khi Trương thị bị đánh ba mươi gậy thì chỉ còn lại nửa cái mạng.

Thẩm Nguyệt chậm rãi dùng cơm tối xong thì đi ra ngoài thiện phòng, đứng bên cạnh Trương thị không còn sức mà rên rỉ một hồi, bình tĩnh nhìn vết máu đầy lưng bà ta.

Đám hạ nhân thấy cảnh tượng như vậy thì đều không dám thở mạnh.

Công chúa đáng sợ và quyết đoán như thế khiến bọn họ sợ hãi vô cùng.
Mọi người chờ Thẩm Nguyệt xử lý, cho là nàng sẽ nhân từ, thấy Trương thị thảm như thế thì tha cho bà ta một mạng.
Kết quả, Thẩm Nguyệt chỉ hời hợt nói: “Ném ra ngoài đi”.
Sau đó Thẩm Nguyệt lại chọn một tỳ nữ hầu hạ mình, tỳ nữ kia họ Triệu, lúc trước phụ trách quét nhà vẩy nước ở trung viện.
Lúc Thẩm Nguyệt về đây lần đầu thì chính là tỳ nữ đó thương hại Thẩm Nguyệt, cho nàng thêm mấy cái chăn.
Triệu thị là người cũ ở đây, cũng có địa vị.
Trước mắt phụng dưỡng bên cạnh Thẩm Nguyệt, chính là tận tâm tận lực chăm sóc, không vì Thẩm Nguyệt thì cũng vì đứa con trong bụng.
Thẩm Nguyệt lần này thay tính đổi nết, nàng xử lý vô cùng gọn gàng.

Có ví dụ là Trương thị, không ai còn dám nói năng linh tinh sau lưng Thẩm Nguyệt nữa.
Triệu thị khá là yêu thích người có chủ kiến như Thẩm Nguyệt, mà nhị phu nhân Liễu Mi Vũ thì giống kiểu dễ tức giận, khó chiều.
Chương 19: Ta nếm được
Thẩm Nguyệt dọn đến Trì Xuân Uyển, mặc dù không hoa lệ nhưng vẫn tốt hơn tiểu viện tàn tạ ban đầu rất nhiều.
Triệu thị thu xếp gọn gàng, làm cho nội viện cũng có dáng vẻ hơn chút.
Đến trưa, Triệu thị đem thêm chút lửa than đến cho phòng Thẩm Nguyệt, phụng dưỡng Thẩm Nguyệt ngủ trưa.
Triệu thị lấy khăn nóng lau mặt, lau tay cho Thẩm Nguyệt, thấy thần sắc nàng mệt mỏi thì nói: “Lát nữa công chúa cứ yên tâm ngủ, bên ngoài đã có nô tỳ trông coi rồi ạ”.
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Làm phiền Triệu ma ma”.
“Không phiền đâu ạ, đều là việc nô tỳ nên làm mà.

Đứa bé sẽ ngày một phát triển, công chúa hoài thai mười tháng mới không dễ dàng.

Trước mắt công chúa cứ nhẫn nhịn đã, sau này chờ đứa bé được sinh ra, dù gì cũng là đứa con đầu tiên của tướng quân, công chúa phải dựa vào đứa nhỏ thì mới có thể giữ được địa vị”.

Triệu thị tận tình khuyên bảo, hy vọng rằng Thẩm Nguyệt có thể hòa hảo với Tần Như Lương.
Nhưng một người phụ nữ muốn lấy đứa bé để trói buộc trái tim của đàn ông thì không khác nào tự chui đầu vào rọ.

Huống hồ Tần Như Lương trước giờ đều không đặt nàng vào trong lòng.
Hỏi nàng định làm gì? Hì, mặc kệ Tần Như Lương có cặn bã đến mấy, nàng cũng sẽ sinh đứa bé này ra.

Không thì sau này chia gia sản của Tần Như Lương kiểu gì chứ? Có đứa con ở cạnh thì sau này chắc chắn sẽ được nhiều hơn một phần!
Sau khi Thẩm Nguyệt nằm ngủ, cứ mơ màng nghĩ như vậy, đúng là có tiền thì vẫn an toàn hơn.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo.
Thẩm Nguyệt lười biếng gọi Triệu thị hỏi, Triệu thị nói là thái y trong cung tới, chẩn bệnh thăm khám cho Thẩm Nguyệt.
Người trong cung cuối cùng vẫn tới.
Hoàng thượng trong cung biết chuyện nàng có thai, bèn phái thái y tới xác nhận, đồng thời cho thái y đích thân điều dưỡng.
Ai không biết còn tưởng hoàng thượng vui mừng vì Thẩm Nguyệt có thai đấy.
Nhưng có phải quan tâm thật lòng hay không thì Thẩm Nguyệt biết thừa.
Trừ nàng ra, không một ai hy vọng nàng có thể sinh ra đứa bé này.
Thẩm Nguyệt chuẩn bị xong xuôi thì mời thái y vào.
Kết quả chẩn đoán giống lần trước, thái y căn dặn cần chú ý hơn bình thường, cũng để lại một đơn thuốc an thai, Triệu thị dựa theo công thức này để sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.
Thái y còn nói, cơ thể Thẩm Nguyệt yếu, khí huyết kém, cần uống phương thuốc kia một tháng mới có hiệu quả.
Triệu thị bưng thuốc tới, Thẩm Nguyệt uống ngay trước mặt thái y như bình thường.
Thái y thấy nàng đã uống cạn, bèn đứng dậy rời đi.
Triệu thị tiễn thái y ra ngoài, khi quay về đã thấy Thẩm Nguyệt ghé vào đầu giường, tay móc vào họng nôn ọe.
Thuốc ban nãy uống đều bị nôn ra hết.
Triệu thị hoảng hốt, vội tới nâng nàng lên, nói: “Công chúa sao vậy ạ?”
Thẩm Nguyệt không có sức nói chuyện, chỉ khoát tay áo với bà ta.
Triệu thị là một người biết chuyện, lúc này đã hiểu ra, sắc mặt trắng bệch nói: “Thuốc kia...!có vấn đề sao ạ?”
Triệu thị đỡ Thẩm Nguyệt nằm xuống, nói: “Công chúa chớ lo, nô tỳ sẽ lén cầm phương thuốc này ra khỏi phủ, đến dược đường so sánh, lúc ấy sẽ biết chỗ nào có sai sót”.
Thẩm Nguyệt quay người, nhắm mắt khàn khàn nói: “Không cần đâu, bên trong hình như có thêm phụ tử và nhân đào đúng không?”
Triệu thị không hiểu về y thuật lắm, nhưng cũng may là biết được vài chữ, nhìn kỹ phương thuốc thì kinh ngạc hô lên: “Sao công chúa lại biết ạ? Quả thật là có hai vị thuốc này”.
Thẩm Nguyệt tùy ý nói: “Ta nếm được”.
Lời này vừa ra, nàng đã cảm thấy không đúng.

Sao nàng lại nếm được đây là dược liệu gì, chẳng lẽ thân thể này đã từng học y ư?

Dù sao nàng ở thời hiện đại không hề hiểu trung y, nhân đào và phụ tử có tác dụng gì nàng cũng dốt đặc cán mai.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã nói ra như vậy, bèn lục soát lại trí não theo bản năng, liền biết công hiệu của hai thứ này.
Đừng nói là người ngoài, chính nàng cũng đã coi thường công chúa ngốc trước kia.
Thẩm Nguyệt thầm giật mình, công chúa không chỉ có thân thể tốt mà còn hiểu biết rất nhiều thứ.

Rốt cuộc ai đã dạy nàng vậy?
Đơn thuốc thái y kê lần này đúng là có vẻ giống thuốc an thai.
Nhưng nếu như bỏ vào phụ tử với nhân đào thì lại làm thuốc an thai phản tác dụng.
Hai loại thuốc này có tác dụng làm đông máu, phụ tử lại có tính nhiệt, đừng nói một tháng, chỉ dùng nửa tháng thôi cũng có khả năng sảy thai ấy chứ.
Triệu thị nhìn phản ứng của Thẩm Nguyệt thì biết phụ tử và nhân đào có hại cho thân thể của nàng.
Triệu thị nhất thời không biết làm sao, chỉ nói: “Vậy lần sau đi bốc thuốc, nô tỳ không lấy hai loại này là được”.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Đừng, ngươi cứ bốc thuốc theo đơn, miễn cho có người sinh nghi.

Từ mai để dược lô ở trong viện ta, chờ ta lựa ra hai vị thuốc đó thì ngươi sắc tiếp”.
“Vâng”.
Ngày hôm sau, Triệu thị nói lí do trời lạnh, nấu thuốc xong đem về thì thuốc sẽ nguội hết, đem dược lô vào trong sân sắc thuốc.
Thẩm Nguyệt đã lựa hết phụ tử và nhân đào, ném đi thì tiếc, liền mài thành bột phấn cất kỹ, nói không chừng sau này có tác dụng khác.
Chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Thân thể Thẩm Nguyệt tinh tế, nhanh chóng đến thời gian nôn ngén của mang thai, cả ngày không ăn được gì.
Tình trạng của nàng hiện tại đúng là cần bổ ấm.
Thẩm Nguyệt nhớ tới nguyên liệu nấu ăn và dược liệu bồi bổ mà Liên Thanh Châu đưa tới lần trước, ăn chùa thì tội gì không ăn, nên nàng bảo Triệu thị đi lấy một ít.
Không ngờ Triệu thị lại tức giận quay về với hai tay trống.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
Triệu thị nói: “Chưởng quản kho giữ rất chặt số đồ mà Liên công tử đưa tới, không chịu đưa ra một chút nào, nói công chúa bổ quá sẽ không tiêu nổi, không thích hợp ăn, giữ lại cho Liễu nhị phu nhân thì hợp hơn”.
Thẩm Nguyệt cạn lời: “Ngươi có hỏi ông ta là ông ta có biết chữ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào hay không?”
“Nô tỳ không hỏi”, Triệu thị chính trực đàng hoàng nói: “Ban nãy khi đi qua nhà bếp, nô tỳ còn thấy nha hoàn Hương Phiến đang hầm huyết tổ yến cho nhị phu nhân kia kìa”.
Hương Phiến là nha hoàn thiếp thân của Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt rất có ấn tượng.

Trước kia chẳng phải là nàng ta đã cầm châm rạch mặt mình hay sao?
Thẩm Nguyệt hơi giãn cơ mặt ra, nằm ở trên ghế phơi nắng..


Bình luận

Truyện đang đọc