THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 1156

Bất chợt, bên tai nghe được Lục hoàng tử nói: “Dĩ nhiên là phải có chứ, nếu chỉ ba chúng ta thì rất là nhàm chán đó”.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy bóng người thấp thoáng đang bước đi trong màn tuyết trắng, đêm tối bao phủ lấy hắn, nhìn không rõ nhân dạng.

Hắn đi đến gần, nhân dạng ngày càng rõ hơn. Khi người kia đi đến chỗ có đèn chiếu sáng, Thẩm Nguyệt ngẩn ngơ nhìn đối phương, hắn mặc một bộ đồ đen, trong hơi thở còn xen lẫn sự lạnh lẽo của tuyết, mặt gầy mũi thon và mái tóc dài xõa trên vai, toàn bộ đều toát ra sự lạnh lùng.

Hắn đạp lên gió tuyết mà đến, cảnh tượng vừa mang ý thơ vừa mỹ lệ trong đêm tối thế này.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn đi đến dưới mái hiên, nhìn hắn cất bước đi vào trong nhà.

Trái tim vốn dĩ bình tĩnh lập tức đập nhanh hơn.

Trực giác mách bảo nàng đang không muốn đối mặt với Tô Vũ, nhưng người đến đúng thật là hắn.

Hoàng đế chỉ nói sứ thần mời nàng nhưng không nói Tô Vũ cũng sẽ đi.

Thẩm Nguyệt dời mắt, tay hơi lúng túng chống trán, sửng sốt nhìn bát đũa ly cốc trên bàn.

Lục hoàng tử bày ra bộ dạng xem kịch hay nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, người trong lòng cô đến rồi”.

Vương gia Bắc Hạ lập tức hiểu ra, chỉ là không vạch trần.

Thẩm Nguyệt vẫn là vẻ mặt không cảm xúc: “Sao Tô đại nhân đến đây?”

Lục hoàng tử lại nói: “Chẳng phải là do ta lo Tĩnh Nguyệt công chúa nhàm chán nên gọi hắn đến đó sao”.

Thẩm Nguyệt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lục hoàng tử, trong mắt tích chứa tia uy nghiêm, nàng nói: “Xem ra ngươi đúng là thèm đòn”.

Lục hoàng tử hoảng sợ: “Ánh mắt này của cô đáng sợ quá, ta đã làm gì sai sao?”, trong ánh mắt vô tội đó lóe lên ý cười, phải như vậy mới thú vị.

Tô Vũ bước vào, nhìn thấy Thẩm Nguyệt cũng ở đây, ánh mắt vô thức nhìn sang ly rượu bên tay nàng, nhưng chỉ dừng lại chốc lát rồi hắn nói: “Hóa ra công chúa cũng ở đây”.

Lục hoàng tử híp mắt cười nói: “Tô đại nhân, mời ngồi”.

Một bàn bốn người, hai người ngồi một bên, Lục hoàng tử và Vương gia Bắc Hạ ngồi ở phía đối diện, hiện giờ chỉ có vị trí bên cạnh Thẩm Nguyệt là còn trống.

Tô Vũ chỉ đành ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ở biệt cung này, Lục hoàng tử và Vương gia Bắc Hạ đều dẫn theo không ít người của mình đến, công việc trong biệt cung dĩ nhiên không cần cung nhân của Đại Sở đến hầu hạ.

Vào biệt cung, gần như sẽ không nhìn thấy người Đại Sở.

Lục hoàng tử lập tức rót rượu vào trong cái ly trước mặt Tô Vũ: “Tô đại nhân đến muộn, phải tự phạt ba ly”.

Tô Vũ lạnh nhạt nhìn rượu trong ly: “Đã phiền Lục hoàng tử đường xa đến đây, rượu này ta nên uống”.

Tay hắn vừa vươn, ngón tay còn chưa chạm vào ly rượu, Thẩm Nguyệt đã đè ly rượu xuống.

Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử nói: “Từ trước đến nay hắn không uống rượu”.

Lục hoàng tử tỏ vẻ quan tâm: “Tô đại nhân là triều thần Đại Sở, chốn quan trường khó tránh việc xã giao, dù tửu lượng có không tốt thì cũng có thể uống được vài ly chứ, lẽ nào công chúa đau lòng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc