TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Những người lao từ trên Quỷ Mị sơn trang xuống dừng ở chỗ tường vây, cưỡi dưỡng hồn thú màu trắng là một nam một nữ Nguyên Anh kỳ. Nữ diện mạo phổ thông, mặc bộ váy dài, vẻ mặt hờ hững, dưỡng hồn thú dưới thân toàn thân tuyết trắng, phi thường xinh đẹp.

Mà nam tử kia trông rất giống Hoa Khê, thoạt nhìn chỉ lớn hơn Hoa Khê mấy tuổi, cũng mặc đồ trắng, đầu đội bạch ngọc quan, ngước đôi mắt lạnh nhạt nhìn Hoa Khê trên đầu tường, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại gây ra động tĩnh lớn như thế?”

“Phụ thân, có một vị bạn cũ tới tìm ta. Tiểu Chi muội muội lại gây gổ tranh cãi với bạn ta, ta cũng không ngờ hai người lại đột nhiên động thủ, cuối cùng biến thành như vậy.” Hoa Khê lạnh nhạt đáp, tựa hồ cũng không tôn trọng phụ thân cho lắm.

“Hồ nháo! Bạn cũ cái kiều gì mà lại chạy tới địa bàn của Quỷ Mị sơn trang ta gây gổ, còn hủy núi rừng thành ra như vậy? Ngươi mau mau đem đầu nàng tới gặp ta.” Cha Hoa Khê nghe xong, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp bảo Hoa Khê giết người.

Hoa Khê nhướng mày, buông Hoa Uyển Ti ra, thái độ vẫn lạnh nhạt như trước: “Việc này không thể trách bạn ta, đều là do Tiểu Chi muội muội không biết chạy từ đâu tới, mở miệng khiêu khích bạn ta. Hơn nữa, Tiểu Chi muội muội lại dám sử dụng Thải Quang châu ngay bên trên thôn trấn, nếu không phải do bạn ta ra tay thì chỉ sợ toàn bộ thôn trấn đã bị hủy diệt rồi, khi đó không biết có bao nhiêu người phải chết.”

“Hoa Khê nói thế là có ý gì? Trước không đề cập tới việc vì sao Chi nhi lại dùng tới Thải Quang châu, mà dù nàng có dùng Thải Quang châu, có ngươi đứng ở một bên thì làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy nàng phá hủy thành trấn? Ngươi nói vậy, chẳng lẽ là muốn giúp ngoại nhân khi dễ người nhà sao?” Nữ tử Nguyên Anh kỳ kia đứng một bên lạnh lùng nói.

Sau đó, nàng lại quay đầu nói với phụ thân Hoa Khê: “Ngươi nhìn đứa con bất hiếu này đi. Toàn bộ Quỷ Mị sơn trang từ trên xuống dưới cứ như là có cừu oán với hắn vậy. Hơn nữa, còn dám biến tộc nhân khác họ thành người sơn trang, thật không hiểu vì sao ngươi còn đồng ý cho loại nữ nhân này tiến vào Quỷ Mị sơn trang.”

Ánh mắt nàng hung ác nhìn chằm chằm vào Hoa Uyển Ti đang dè dặt cẩn trọng đứng trên bờ tường, ước gì nàng lập tức ngã từ trên tường xuống mà chết, nhất là cái gương mặt giống nữ nhân kia như đúc, mỗi lần nhìn thấy đều khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.

“Gia gia… Uyển Ti muốn gia gia ôm!” Hoa Uyển Ti đột nhiên vươn tay, cười nói nũng nịu với phụ thân Hoa Khê.

Phụ thân Hoa Khê lập tức rũ bỏ vẻ lạnh nhạt vừa rồi, đưa tay ôm Hoa Uyển Ti lên dưỡng hồn thú, cười với nàng: “Uyển Ti càng ngày càng đáng yêu, lát nữa gia gia đưa con đi ăn điểm tâm.”

“Cám ơn gia gia!” Hoa Uyển Ti hôn chụt một cái lên má hắn, lại ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, làm nũng: “Gia gia, vừa rồi Tiểu Chi di ném ra một hạt châu rất to, thiếu chút nữa đã rơi xuống phàm nhân bên dưới. Phụ thân muốn cứu người dưới kia nhưng lại sợ con ngồi đây một mình sẽ không an toàn nên nhất thời không kịp xuất thủ. Gia gia, đều là con sai, gia gia phạt Uyển Ti đi.”

“Làm sao gia gia có thể phạt Uyển Ti được. Phụ thân con làm rất đúng. Yên tâm, ta sẽ không phạt hắn.” Phụ thân Hoa Khê cười nói, đưa tay lau nước mắt trên mặt Uyển Ti.

Phụ nhân Nguyên Anh kia biến sắc, vẻ mặt như chịu tang vậy, đã thế Hoa Uyển Ti lại còn cười cười với nàng, càng làm nàng tức giận muốn chết.

“Các ngươi mau đi đưa Tiểu Chi về. Dám dùng Thải Quang châu phía trên thôn trấn, bắt nàng vào trong động chịu phạt, chưa đủ mười năm thì không được ra ngoài. Hoa Khê, việc này cũng nhờ bằng hữu của ngươi giải vây nên Thải Quang châu mới không nện xuống dưới, ta sẽ không truy cứu việc nàng tới Quỷ Mị sơn trang nháo sự nữa. Nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý thì hãy bảo nàng rời Quỷ Mị sơn trang ngay lập tức.”

Sau đó, phụ thân Hoa Khê ôm Hoa Uyển Ti, nói: “Uyển Ti ở chỗ ta vài ngày, sau đó ta sẽ sai người đưa nàng về.”

Rồi hắn lạnh lùng gọi tên nữ tử sắc mặt như muốn ăn thịt người ở bên cạnh, cưỡi dưỡng hồn thú trở lại đỉnh núi Quỷ Mị sơn trang.

Sắc mặt Hoa Khê rất khó coi nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Uyển Ti bị phụ thân mang đi. Những người xung quanh tựa hồ cũng biết điều gì đó, vội vàng cưỡi dưỡng hồn thú rời đi hết, hướng tới chỗ Tiểu Chi bên kia, trên tường vây chỉ còn lại Kim Phi Dao và Hoa Khê.

Tâm tình Kim Phi Dao khẩn trương nhìn bọn họ từ Quỷ Mị sơn trang đi tới, lúc nghe thấy họ muốn lấy đầu mình thì khẩn trương suy nghĩ xem phải chạy trốn thế nào, thế mà chưa đợi nàng nghĩ xong, người này lại bị một nữ hài năm, sáu tuổi nịnh đi mất, rốt cục là thế nào a?

“Cái này cho ngươi. Ngươi cầm lấy rồi mau đi đi.” Hoa Khê nhìn chăm chú thật lâu về phương hướng Hoa Uyển Ti đi, đợi cho tới khi bọn họ biến mất trên đỉnh núi mới quay đầu, lấy ra một cái túi càn khôn, ném qua cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao đón lấy, cũng không mở ra mà hỏi: “Có ý gì?”

“Ý gì? Không phải ngươi thích nhất là linh thạch và tất cả những thứ có giá trị sao, mấy thứ này là thù lao ta trả cho ngươi.” Hoa Khê lẳng lặng nhìn nàng.

“Là phí dụng chăm sóc Niệm Khê?” Kim Phi Dao cầm túi càn khôn, hỏi.

Hoa Khê gật đầu, đáp: “Coi như vậy đi, ta cũng có chỗ không phải với ngươi, để ngươi phải chăm sóc cho một ngốc tử nhiều năm như vậy. Bên trong có linh thạch và một ít tài liệu, ta nghĩ là cũng đủ để bồi thường cho ngươi.”

“Vậy Niệm Khê thì sao? Ngươi bồi thường nàng thế nào?” Kim Phi Dao liếc mắt hỏi.

“Ta nói rồi, nàng chỉ là một phế phẩm, ngươi không cần phải đề cập lại chuyện này.” Hoa Khê nổi giận, cao giọng bất mãn nói với Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ném túi càn khôn lại cho Hoa Khê, sau đó lạnh lùng nói: “Không cho ngươi nói nàng là phế phẩm trước mặt ta. Ngươi là kẻ đã làm ra nàng, sau đó lại ném nàng cho người khác, ngươi không có tư cách để nói như vậy. Ta tuy ái tài nhưng thứ này ta cũng không muốn. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, ngươi luôn muốn phục sinh nữ nhân của người khác, chỉ cần nàng phục sinh dưới thân phận của mẫu thân ngươi thì ngươi sẽ vĩnh viễn không chiếm được nàng.”

Tình cảnh vừa rồi Kim Phi Dao cũng thấy được, mà thực ra người mù cũng có thể nhìn ra, chỉ cần Uyển Ti trưởng thành thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi ma chưởng của phụ thân Hoa Khê. Mà từ cách nói của nàng thì Kim Phi Dao cảm thấy nữ hài giống Niệm Khê như đúc kia tuy mới năm, sáu tuổi nhưng chắc chắn không phải là kẻ đơn giản. Về sau, Hoa Khê không có nhiều khả năng tìm được tình yêu mẫu thân nơi nàng mà có thể là nuôi ra một con rắn độc xinh đẹp.

“Ngươi thì biết cái gì, việc nhà của ta không cần ngươi phải quan tâm, mau cầm đồ của ngươi mà đi đi.” Hoa Khê hiển nhiên không thích nghe những lời này, nó như một lưỡi đao đâm vào vết thương lòng của hắn.

“Hừ, ta không thèm hứng thú với việc nhà của ngươi, hơn nữa ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa. Sau này chúng ta tốt nhất không gặp mặt, những việc gia tộc các ngươi làm đúng là quá ghê tởm.” Kim Phi Dao mắng xong liền bước đi không quay đầu lại.

Hoa Khê lẳng lặng đứng trên bờ tường nhìn nàng bay ra khỏi cấm chế, biến mất khỏi tầm mắt.

Kim Phi Dao bay ra khỏi cấm chế của Quỷ Mị sơn trang, tiếp tục đi một hồi, sau khi xác định bốn phía không có ai theo mới thống khổ vạn phần ngồi trên phi thảm, “Ta thật là ngu ngốc, tỏ vẻ gì chứ, sao lại không nhận cái túi càn khôn kia chứ!”

“Rốt cục trong đó đựng những gì? Liệu có phải là toàn linh thạch trung phẩm không? Người ta giờ đã là tu sĩ Kết Đan, hẳn không thể đưa thứ rác rưởi được, hơn nữa hắn đến muộn như thế, có khả năng là do mất thời gian chọn lựa đồ tốt cho ta. Ta thật là khờ!” Kim Phi Dao rối rắm vạn phần, ôm đầu ngồi trên phi thảm mà hối hận, luôn mồm mắng mình là ngốc tử.

Còn Mập Mạp từ nãy vẫn biến nhỏ nằm trong cái túi đeo bên hông nàng rốt cục cũng không chịu nổi, nhảy ra đấm cho nàng mấy đấm, sau đó còn khinh miệt mắng nàng một trận, “Ộp ộp ộp ộp…”

Có trời biết nó đang mắng cái gì, tuy nhiên Kim Phi Dao bị đấm mấy quyền thì trút hết tức giận lên người Mập Mạp, vừa đấm vừa đá, thống khoái trút giận.

Mập Mạp ngồi trên phi thảm, hối hận không kịp, bản thân chạy ra đây làm chi, cứ ở trong túi chịu đựng nghe nàng lải nhải là được, sao lại ra đây làm bia ngắm chứ, đúng là xúc động hại chết con ếch nha.

“Đi thôi, tìm một nơi phong cảnh đẹp để rắc tro cốt Niệm Khê thôi, ta sẽ không giao nàng cho những kẻ biến thái đó, có khi ta vừa chân trước đi, sau lưng bọn họ đã đem nấu thành canh ăn rồi.” Phát tiết xong, tinh thần Kim Phi Dao sảng khoái, đứng ở phía trước phi thảm giống như một gã thuyền trưởng, chỉ về phía trước nói.

Còn Mập Mạp thì thu nhỏ bằng khoảng bàn tay, nằm yên lặng trên thảm. Dù có là ai thì khi bị đánh như vậy cũng không thể sinh long hoạt hổ được.

——— ———–

Bắc Thần Linh giới có một cái hồ do nước của tám con sông chảy vào mà thành, gọi là hồ Bát Thông. Bên cạnh hồ Bát Thông có một thành trấn xinh xắn, thành trấn này do trước kia từng bị Ma tộc chiếm lĩnh một thời gian dài cho nên kiến trúc nơi này đều mang vẻ đẹp dị tộc.

Kim Phi Dao đứng ở bờ hồ, mặc nam trang, trên đầu cắm hai cây trâm trong suốt, đang rắc tro cốt Niệm Khê vào hồ. Sắc tro xám trắng rơi vào mặt nước liền lan ra xa theo những gợn sóng lăn tăn.

Nàng đứng bên hồ một lúc lâu, sau đó ném cái bình ngọc xuống hồ, vỗ vỗ tay bước đi.

Để tránh truy nã, Kim Phi Dao đã đổi sang nam trang, khuôn mặt cũng không thay đổi hoàn toàn mà chỉ sửa một vài chi tiết nhỏ, điều đó làm nàng thoạt nhìn trông giống một nam nhân, vẻ mặt lại không quá có linh khí, nếu không thì người tu vi cao chỉ cần liếc mắt là biết người này đang ngụy trang, càng dễ người khác hoài nghi.

Chỉ với chút linh khí nhàn nhạt thì căn bản không khiến người khác nghi ngờ, tu sĩ có chút linh khí là điều bình thường.

Mở cây quạt ra khẽ phe phẩy, Kim Phi Dao làm bộ mặt ăn chơi trác táng đi tới thành Bát Thông.

Vừa tới cửa thành, có ba người mặc trường bào vội vàng đi qua bên cạnh, Kim Phi Dao thuận tiện liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên phát hiện trong đó có người nhìn quen quen.

Hả? Ai vậy? Sao lại trông quen như thế? Kim Phi Dao vừa rồi không nhìn rõ, vội vàng đi nhanh mấy bước, sau khi lặng lẽ thấy rõ diện mạo người nọ thì nàng bị chấn cho đứng im tại chỗ, kinh ngạc nửa ngày, nàng mới khó tin nói: “Không phải Kim Phi Dương đã mất tích ở thành Lạc Tiên sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc