TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Người ra giá không phải ai khác, chính là Kim Phi Dao. Nàng vươn tay bỏ thêm năm trăm khối linh thạch, nếu như có thể chỉ thêm một khối thì tốt hơn.

“Còn có ai ra giá không?” tu sĩ bán đấu giá cầm viên Cổ Linh Tâm, lại hô lên.

Thứ không biết dùng để làm gì này cho dù có người muốn mua về xem xét nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Kim Phi Dao thì cũng quyết định không ra giá nữa. Vì thứ này mà đắc tội với tu sĩ Nguyên Anh thì thật không có lời.

Cuối cùng, Kim Phi Dao chỉ tốn năm vạn năm trăm linh thạch trung phẩm là mua được viên Cổ Linh Tâm này. Nàng tiêu sái lấy tử tinh bài ra trừ linh thạch, Cổ Linh Tâm cũng được đưa đến tay nàng ngay lập tức.

Vuốt viên Cổ Linh Tâm, Kim Phi Dao không quan tâm sau đó bán đấu giá những gì mà cẩn thận nghiên cứu. Nàng đầu tiên là sờ sờ, sau đó rót linh lực vào, cuối cùng còn cho lên miệng cắn, lúc này mới xác định, thứ này quả thật không có chỗ lợi gì.

Trong thuật con rối có một phương pháp sử dụng Cổ Linh Tâm, nhưng lúc đó vì không có thứ này nên nàng cũng không cẩn thận ghi nhớ. Nơi này đông người, để sau này hãy xem xét, dù sao đồ đã tới tay, sẽ không chạy đi đâu được.

Những đồ bán đấu giá sau đó đều là đồ cho tà tu dùng, từ hồn phách đến kim đan, xác ướp, xương cổ nhân… đủ loại, pháp bảo bán đấu giá phần lớn là Âm Phong Trận. Tên công pháp càng không cần nhắc đến, toàn bộ là quỷ gì đó, hồn gì đó, rồi âm gì đó, thỉnh thoảng lại thêm mị thuật đổi không khí.

Kể cả không mua, Kim Phi Dao cũng coi như tăng thêm kiến thức, nghe tu sĩ bán đấu giá giảng giải còn có thể hiểu biết được thần thông của những thứ tà tu dùng. Về sau nếu gặp phải tà tu thì cũng coi như có chuẩn bị, tránh việc cái gì cũng không biết mà bị mắc lừa.

Cũng không biết Âm Trạch không đủ linh thạch hay là muốn để Kim Phi Dao chi tiêu nhiều hơn mới cho nàng rời đi mà linh thạch mãi vẫn chưa đưa tới, hội đấu giá cũng mãi không kết thúc, luôn có người đưa các thứ lên bán. Hơn nữa, vật bán ra càng ngày càng gần với đồ của tu sĩ chính phái, chẳng phải những thứ tà tu thường dùng.

Bởi vì tà tu không có hứng thú cho nên nàng mua thêm vài thứ, cuối cùng tạm ngừng một chút, lại có người đưa tới một vật phẩm.

Kim Phi Dao đã mất hứng thú từ lâu, vẫn ngồi đợi người Âm Trạch mang linh thạch đến, nàng không tin một nơi như vậy lại dám quỵt linh thạch của nàng. Tuy nhiên, nghĩ lại thì đây là Nam Phong Linh giới, kể cả có quỵt linh thạch của nàng thì tựa hồ cũng không có gì vô lý.

Đang định tìm người hỏi một chút thì chợt nghe tu sĩ bán đấu giá giơ lên một cái gương rộng khoảng bốn gang tay, nói: “Sản phẩm bán đấu giá là Linh giới Du Cảnh kính. Chiếc kính này ghi lại vị trí của bảy mươi hai Linh giới đã được phát hiện, địa chỉ của mười môn phái đứng đầu và chủ thành tu tiên ba ngàn năm trước của các Linh giới, còn có cả địa điểm của một trăm linh tám thần cấp giới trong không trung. Các vị không cần lo lắng việc các môn phái và thành trấn từ ba nghìn năm trước đến giờ có còn không, chỉ cần dùng linh thạch khởi động Linh giới Du Cảnh kính thì Linh giới du cảnh kính sẽ tự động trọng tố bản đồ nơi ngươi đang ở. Quá trình này cần ba mươi ngày, linh thạch tiêu hao thì tùy theo độ lớn nhỏ của Linh giới.”

Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người. Bảy mươi hai Linh giới? Một trăm linh tám thần cấp giới?

Nàng vẫn biết không chỉ có một Bắc Thần Linh giới, hiện tại nàng đã biết tới bốn Linh giới, tuy Nam Phong Linh giới chỉ là một phần nhỏ phụ thuộc Bắc Thần Linh giới, không được coi là một Linh giới chân chính, nhưng bảy mươi hai Linh giới vẫn vượt xa tưởng tượng của nàng. Thế giới này rốt cục rộng lớn đến đâu?

Điều khiến Kim Phi Dao khiếp sợ hơn là người luyện chế ra Linh giới Du Cảnh Kính này, chắc chắn người đó đã đi qua bảy mươi hai Linh giới và các thần cấp giới nhắc tới trong này. Người đó thật tự do!

Ta muốn! Ta muốn thứ kia! Không biết vì sao, Kim Phi Dao đột nhiên dâng lên ý tưởng đi khắp các Linh giới, cả thần cấp giới cũng phải đi. Ta phải mau mau đi xem thế giới này rộng lớn bao nhiêu, ta phải để Linh giới Du Cảnh Kính trọng tố bản đồ. Bảy mươi hai Linh giới, nói vậy là vẫn còn có nhiều Linh giới chưa bị phát hiện, chúng nó đang chờ ta!

Kim Phi Dao giống như bị thứ thần bí gì đó phụ thân, trong lòng tự dưng có một mục tiêu như vậy, phi thường cuồng nhiệt.

“Bởi vì trên đời chỉ có duy nhất chiếc kính này, chủ nhân của nó đã sớm độ kiếp, phi thăng thành thần, thế nên độ quý hiếm của nó có thể tưởng tượng được. Trạch chủ của chúng ta vốn luôn có tâm tư đi du lịch tất cả các Linh giới nhưng không may là công việc quấn thân, hiện tại phải nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, bán Linh giới Du Cảnh Kính đi. Giá khởi điểm năm trăm vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn năm mươi vạn linh thạch trung phẩm.” tu sĩ bán đấu giá giơ Linh giới Du Cảnh Kính lên, bắt đầu nêu giá.

Trong hội trường yên tĩnh một mảnh. Các Linh giới cách xa nhau, ngăn cách bởi Như Mộng hải đầy rẫy các loại động vật biển, có những tu sĩ cả đời cũng chưa từng ra khỏi Linh giới nơi mình sinh ra. Kể cả là Tinh La Linh giới gần đây nhất cũng chỉ có số ít người đi đến trong lần đại hộ lấy pháp kết bạn. Có rất nhiều Linh giới căn bản không có truyền tống trận và đường đi, không thông với nhau.

Nếu thật sự đi, ngoài mấy Linh giới đã biết rõ kia ra, những nơi khác mà không có chỉ dẫn thì kết cục cũng là chết mất xác trên Như Mộng hải khôn cùng kia thôi. Mà Linh giới Du Cảnh Kính này là một dụng cụ chỉ dẫn phương hướng, chỉ cần có tâm là có thể đi đến các Linh giới khác.

Có điều… đi nhiều Linh giới và thần cấp giới như vậy để làm gì? Là vì ngắm cảnh, du lịch và trọng tố bản đồ sao?

Đây là suy nghĩ của đại bộ phận tu sĩ, mà đó cũng là chuyện thực. Mục đích chủ yếu của tu sĩ là tu luyện tăng tu vi, kể cả có đi du lịch chung quanh cũng là vì tăng tu vi, cuối cùng độ kiếp phi thăng, thọ cùng thiên địa. Ngươi không có việc gì, tốn nhiều thời gian như vậy chạy khắp nơi, có ý nghĩa gì?

Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là giá quá cao. Nếu rẻ rẻ hơn thì có thể mua về chơi đùa, đắt như vậy còn không bằng mua thêm vài hồn phách Kết Đan hoặc Nguyên Anh để tăng thực lực.

Trong hội trường không có ai mở miệng ra giá, mà ánh mắt của tu sĩ bán đấu giá lại kín đáo liếc Kim Phi Dao một cái, trong lòng có chút gấp gáp. Trạch chủ đã tới, nếu bọn họ không thể làm người này mua thứ gì đắt đỏ một chút, cứ như vậy mang linh thạch đi thì chắc chắn sẽ trách phạt bọn họ. Những thứ khác đều đã lấy ra, nhưng nàng đều không có hứng thú. Nếu Linh giới Du Cảnh Kính mà trạch chủ vô tình có được này cũng không làm nàng thích thì chỉ còn nước giao linh thạch ra.

Ngay lúc hắn đang thật phiền lòng thì Kim Phi Dao mở miệng, “Năm trăm năm mươi vạn.”

Lúc này, trong một ghế lô hình phần mộ cũng truyền ra tiếng ra giá: “Một ngàn vạn.”

“A?” trong sàn đấu giá ồ lên, thế mà lại có người gia rá một ngàn vạn.

Kim Phi Dao có chút tức giận, vừa rồi nửa ngày không có ai lên tiếng, giờ nàng vừa ra giá, người này liền tham gia, chẳng lẽ là muốn đối kháng nàng? Nàng nhìn thoáng qua tu sĩ bán đấu giá, sắc mặt hắn vui mừng, tựa hồ không phải là do người Âm Trạch làm.

Tu sĩ bán đấu giá đúng là không an bày người nâng giá, bởi vì cái Linh giới Du Cảnh Kính này tuy là bảo vật nhưng nói đến nói đi thì ngoài công năng ghi lại bản đồ thì không có thần thông gì khác, nếu không sẽ không thể bị trạch chủ ném trong khố phòng. Hắn sợ nếu tìm người nâng giá lên sẽ làm cho người muốn mua thật sự bỏ chạy mất.

“Mười vạn linh thạch thượng phẩm.” Kim Phi Dao lạnh mặt, mở miệng hô.

Mọi người thực không rõ, chỉ là một cái gương mà thôi, làm sao giá lại tăng lên tới linh thạch thượng phẩm rồi?

Kim Phi Dao đã tính thử, cộng cả số linh thạch nàng lấy được ở quặng mỏ Tam Chi, hiện tại nàng có bảy mươi tám linh thạch cực phẩm và mười lăm vạn sáu trăm năm mươi viên linh thạch thượng phẩm. Nàng không tin là với số tiền đó mà không mua được một cái bản đồ. Nếu không mua được, dù có phải hủy Nguyên thành cũng phải lấy tới tay.

Người trong ghế lô kia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm.”

Vụt một cái, Kim Phi Dao đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn về phía ghế lô kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại thêm mười khối linh thạch cực phẩm.”

“Linh thạch cực phẩm? Người này điên rồi.” trong phòng đấu giá lúc này thật sự không nín nổi nữa, mọi người ào ào nghị luận, trong số bọn họ không hề thiếu tu sĩ chưa từng được nhìn thấy linh thạch cực phẩm. Thế nhưng hôm nay lại có thể gặp hai người vì tranh nhau một phần bản đồ mà đưa ra linh thạch cực phẩm.

“Ba mươi khối linh thạch cực phẩm!” người trong ghế lô cũng tiếp tục hô lên.

Người nọ là cố ý! Hắn đoán được ta đặc biệt muốn có cái Linh giới Du Cảnh Kính này cho nên mới không muốn cho ta mua được. Kim Phi Dao thực sự nổi giận rồi, nàng siết chặt nắm tay, linh khí màu đen phiêu tán ra khỏi cơ thể, một cỗ uy áp cường đại mở ra.

Lại có người nháo sự trong phòng đấu giá Âm Trạch, tất cả tu sĩ có mặt đều kinh hoảng, còn tu sĩ bán đấu giá thì vội vàng hét lên: “Vị tiền bối này, xin hãy bình tĩnh, mọi người cạnh tranh công bằng, không nên tức giận.”

Kim Phi Dao căn bản không để ý, nàng nắm chạt tay, răng nanh dài ra, chuẩn bị hóa thành Thao Thiết.

“Ta chỉ muốn thu hồi tử tinh bài, bảy mươi hai khối linh thạch cực phẩm, số lẻ thì không cần, Linh giới Du Cảnh Kính cho ngươi.” Người trong ghế lô đột nhiên truyền âm cho Kim Phi Dao.

“Hả?” Kim Phi Dao lập tức biết thân phận người này, mất kiên nhẫn truyền âm lại: “Ngươi thân là trạch chủ mà lại đứng sau nâng giá, thực quá gian giảo. Chẳng lẽ Âm Trạch của các ngươi nghèo đến mức đó, chút linh thạch để mua ngần ấy hồn phách cũng không có, thực không có chữ tín của người làm ăn.”

“Thứ không đáng giá một văn tiền đối với ta thì đối với ngươi có thể là ngàn linh khó mua. Cũng như thế, giá trị của một thứ sẽ thành khác nhau trong mắt của những người khác nhau. Ví dụ như Ngọc Long quả ngàn năm mà ta vừa mới hái được đây, tuy nó rất ngon, hương vị được bài danh trong top mười ở Bắc Thần Linh giới, nhưng giá trị của nó trong mắt ta và trong mắt Thao Thiết rất khác nhau.” Nam tử trong ghế lô gặp biến không sợ, lạnh nhạt nói.

Sau đó, hắn tiếp tục: “Kim đạo hữu, Ngọc Long quả và Linh giới Du Cảnh Kính đối với ta mà nói đều không quan trọng, nhưng đối với ngươi lại chính là bảo vật. Đối với ta, chỉ có linh thạch mới là bảo vật, dùng bảo vật trong lòng ta đổi lấy bảo vật trong lòng ngươi, ta cảm thấy rất công bằng. Trước tiên ngươi hãy hạ bớt lửa giận, cái cửa hàng nhỏ này của ta không thể chịu được cơn nóng giận của ngươi. Người chết ở Nguyên thành này quá nhiều rồi nhưng trong nhà ta chưa từng có tiền lệ lấy mạng người.”

“Ngươi biết ta là ai?” Kim Phi Dao chậm rãi thu hồi linh khí và uy áp, lạnh lùng hỏi.

“Ha ha ha…” chủ nhân Âm Trạch cười nói: “Một nhân vật sáng chói như đốm lửa trong đêm tối, làm sao tại hạ lại không nhận ra cho được.”

Bình luận

Truyện đang đọc