TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

A Bố đại nhân lúc nào cũng như chuồn chuồn lướt nước, xuất hiện một lát rồi biến mất vô tung vô ảnh. Lần này cũng thế, hắn ném hai con ếch lại, tùy tiện chào hỏi rồi liền chạy đi như một trận gió, cũng không biết cả ngày vội vàng cái gì.

Định cất ngọc phiến đi, Kim Phi Dao lại phát hiện nàng không có chỗ nào để giấu. Nghĩ nghĩ, nàng quyết định cất ngọc phiến vào cái túi càn khôn trên cổ Đại Nữu, thủ trạc Càn Khôn là để đồ vật nhưng không có khả năng biến lớn thu nhỏ cho nên hiện tại nàng không có cách nào đeo vào tay.

Dùng móng vuốt lần túi càn khôn, Kim Phi Dao nhịn không được tự tán thưởng vận may của mình, lửa lớn như vậy mà không nướng rụi túi càn khôn. Nhìn Đại Nữu và Mập Mạp, Kim Phi Dao bất mãn nói: “Hai người các ngươi sao lại thế chứ, lại bị người ta đuổi về. Cũng coi như các ngươi may, nơi này có cái ăn có chỗ ở, đảm bảo sẽ nuôi các ngươi béo mập.”

“Ộp!” Mập Mạp và Đại Nữu cao hứng đáp.

Chúng nó cũng chịu đủ Bố Tự Du, đi theo tên kia ăn uống còn khổ hơn nhiều so với Kim Phi Dao. Nhớ tới cuộc sống gần một năm nay, hai chúng nó đầy một bụng chua sót.

Lúc hai tộc kịch chiến thì hắn chen vào chiến trường chỉ để xem xem pháp bảo bản mạng của một tu sĩ Nguyên Anh công kích như thế nào. Trong đại trướng thủ vệ sâm nghiêm, hắn lại dán mình ở góc tường, không phải để nghe lén quân tình mà là nghe lén xem tu sĩ Luyện Hư nói xấu đồng môn sau lưng ra sao.

Có lần còn nhìn trộm một nữ tu sĩ Hóa Thần kỳ tắm rửa chỉ để chứng thực liệu nàng có bớt trên mông hay không. Sau đó bị người ta đuổi theo vẻn vẹn mười ngày, chạy qua bảy đảo nổi, cửu tử nhất sinh mới thoát được. Đi theo loại biến thái này thật sự còn khó chịu hơn so với đầu đất Kim Phi Dao.

Hai con ếch nghĩ nghĩ, tuy rằng đi theo Kim Phi Dao cũng ba ngày hai lần chạy trối chết nhưng ít nhất còn được ăn nhiều, thỉnh thoảng cũng có thể hưởng thụ một chút. Không giống như Bố Tự Du, hoàn toàn là tự bản thân đi tìm nguy hiểm, lại còn toàn là chuyện nguy hiểm cao không có hồi báo, càng không nói đến chuyện hai, ba ngày không được ăn cơm, đói bụng còn phải chạy trối chết với hắn.

Đến lúc Hồng đi ra từ chỗ Lang, đột nhiên phát hiện bên cạnh Kim Phi Dao có thêm hai con ếch màu trắng, hắn kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì? Ngươi đã thu hai thủ hạ từ bao giờ thế?”

“Đây là linh thú trước kia của ta, hiện tại đã tìm được ta, các ngươi thu lưu chúng nó luôn đi. Chúng nó ăn ít, trông lại đáng yêu.” Kim Phi Dao nói.

Nghe xong lời nàng, Hồng khoanh tay đánh giá hai chúng nó, ánh mắt bất định không biết đang nghĩ gì.

Kim Phi Dao vung đuôi, tức giận nói: “Có gì đẹp mà nhìn, cũng không phải yêu thú cao giai, ngươi lấy cũng vô dụng.”

Nghĩ thấy cũng đúng, Hồng liền ngồi xổm xuống kéo móng vuốt của Kim Phi Dao ra nhìn, sau đó lại kéo lông, vỗ vỗ cái lưng rộng, lầu bầu: “Lông rất mềm, nếu nhổ ra làm đệm thì hẳn là chấp nhận được, có lẽ Lang đại nhân sẽ thích.”

“A, mau buông ta ra” Hồng gào lên bởi vì bị Kim Phi Dao đột nhiên nhảy lên cắn vào đầu. Hai người lại vừa gào thét vừa đùa giỡn, ngoài nhóm nữ tu đau lòng vạn phần khi chứng kiến hình tượng Hồng đại nhân bại hoại thì các tu sĩ đều mặc kệ hai kẻ có bệnh này.

Sau khi Mập Mạp và Đại Nữu trở về, Kim Phi Dao sống càng thoải mái, cơm nước xong nằm phơi nắng sẽ có Đại Nữu cầm lá quạt mát. Tuy Mập Mạp không làm việc nhưng cũng nằm ngửa bụng bên cạnh, có thể lôi kéo bớt thù hận của một vài ma nhân.

Đang lúc Kim Phi Dao cho rằng mình có thể vô ưu vô lự như vậy đến lúc Nguyên Anh thì ác quỷ lại xuất hiện.

Lang lại một thân hắc bào du long đứng trước mặt nàng. Nhìn ba cái tàu há mồm, hắn lạnh lùng nói: “Biến lớn đi theo ta.”

“Biến lớn?” Kim Phi Dao xoay người ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ngươi không biến lớn, nhỏ như thế làm sao ta cưỡi được. Không cần quá lớn, chừng hai trượng là được, lớn quá sẽ khó di chuyển trong rừng.” Lang cứ thế nhàn nhạt nhìn nàng, ý tứ trong mắt rõ ràng là: loại kiến thức phổ thông này mà ngươi cũng không biết, đúng là đầu đất.

Kim Phi Dao khó tin nhìn hắn: “Ngươi muốn cưỡi ta?”

“Sao? Ngươi cảm thấy làm đệm không thể di động hay làm tọa kỵ thoải mái hơn?”

Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn nha! Kim Phi Dao rất không tình nguyện đứng dậy, hơi lắc người, thả lỏng gân cốt, đang chuẩn bị biến thành lớn thì nghe tiếng Lang: “Trên người ngươi có bọ chó không?”

“Không có. Ngày nào ta cũng tắm, nếu ngươi không thích cưỡi thì cứ ngự pháp bảo của ngươi đi.” Kim Phi Dao quay đầu quát lên, chỉ là lắc lông thôi, bọ chó cái gì chứ.

“Thật không?” Lang vẫn nhàn nhạt như trước nói.

Tức chết ta! Người này chắc chắn là thấy ta sống an nhàn nên ngứa mắt, mới cố ý tìm ta phiền toái. Kim Phi Dao đầy bụng khó chịu, chỉ hận sao bản thân không có mấy con bọ chó, nhân lúc này nhảy lên người hắn, xem hắn có còn đắc ý được không.

Dưới đôi mắt lạnh của Lang, thân hình Kim Phi Dao cao lên hai trượng. Lang khẽ bắn ngón tay, một cái thú yên hoa lệ liền đặt trên lưng nàng.

Trang bị thú yên sau, Lang thoải mái nhảy lên an vị, sau đó hắn cúi đầu nói với Mập Mạp và Đại Nữu đang đứng chỉnh tề như hai bức tượng bằng bạch ngọc bên dưới, khẽ gật đầu: “Hai người các ngươi cũng lên đi.”

Chạy trong rừng, Kim Phi Dao hận nghiến răng nghiến lợi. Trên lưng nàng, Lang đang nhàn nhã ngồi, Đại Nữu vẻ mặt sợ hãi pha trà, Mập Mạp thì toàn thân cứng ngắc.

“Ta nghe nói lúc trước ngươi trở về từ chỗ ở của Độc Nhãn Cự Nhân, hẳn là ngươi vẫn nhớ đường, đưa ta tới đó đi.” Lang vừa uống trà vừa ra lệnh.

“Lang đại nhân, nơi đó quá nguy hiểm, hay là ta đưa ngươi đi xem biển mây nhé.” Kim Phi Dao không muốn đi ngoại vân Thần giới, cái nơi đầy yêu thú cấp chín chạy loạn đó thật sự rất đáng sợ.

“Ta sẽ không để ý nếu đá ngươi xuống biển mây đâu.” Lang nhẹ nhàng phẩm trà, lạnh nhạt nói.

“Coi như ngươi lợi hại!” Kim Phi Dao tức giận mắng, đưa Lang chạy ra hướng ngoại vân Thần giới.

Có Lang tọa trấn, Kim Phi Dao một đường thuận lợi tiến đến bên cạnh ngoại vân Thần giới, chỉ là vị trí khác lần trước đi vào thôi. Đứng ở đây nhìn sang màn lôi điện bên kia, nàng hỏi Lang: “Lang đại nhân, làm sao đi qua màn lôi điện này?”

Kim Phi Dao không muốn nói chuyện lần trước nàng làm sao mà đi qua được, tốt nhất hãy để hắn biết khó mà lui, đỡ phải tai họa nàng đi ngoại vân Thần giới một chuyến nữa.

Nhưng Lang lại phá hỏng kế hoạch của nàng. Hắn xuất ra một cái ô màu đen, ném xuống đất. Cái ô lập tức tự bay lên, xòe ra, xoay tròn trên đỉnh đầu, hạ xuống một quầng sáng màu trắng bao phủ hai người. Quầng sáng vừa hiện ra, trên mặt ô có lôi quang chớp động nhè nhè, hiển nhiên đây là một pháp bảo lôi tính thượng phẩm.

“Đi.” Đối mặt với màn lôi điện kia, Lang nhẹ nhàng nói như không có việc gì.

Được rồi, ta cũng tin ngươi sẽ không đi chịu chết. Ôm cảm giác tín nhiệm miễn cưỡng, Kim Phi Dao cất bước, dưới chân chớp động hắc quang, bước chậm trong không trung.

Đến lúc còn cách tầng lôi điện hai trượng, Kim Phi Dao đã cảm thấy lông trên người bắt đầu dựng lên. Khẽ cắn môi, nàng nhịn không được rít gào một tiếng, mang theo Lang xông tới màn lôi điện.

Một trận điện thiểm lôi minh kịch liệt hạ xuống, lôi điện bị cái ô đen hấp dẫn, tuy chung quanh vẫn chằng chịt lôi điện nhưng Kim Phi Dao có thể hữu kinh vô hiểm đi qua. Lúc dừng lại trên mặt đất ngoại vân Thần giới, Kim Phi Dao quay đầu nhìn thoáng qua màn lôi điện, chỗ hổng lúc nãy nàng đi qua đã tự tu bổ lại. Ngoại vân Thần giới vẫn mưa dầm triền miên như trước, thực khiến người ta phải sầu não.

Tìm phương hướng, Kim Phi Dao chạy sang phía đông. Lúc trước nàng một đường hướng tây mà gặp Hải Lam Âm, hiện tại quay lại đương nhiên phải đi hướng đông. Tuy nàng ở ngoại vân Thần giới ba năm nhưng hai năm là ở lỳ trong tiểu đảo nổi, còn một năm lại trôi qua trong mai rùa, vì thế ngoại vân Thần giới trông như thế nào thì nàng đúng là không rõ.

Hiện tại có thể không cần trốn tránh trong mai rùa mà hành tẩu, mưa lại bị quầng sáng của hắc ô chắn hết bên ngoài, trên lưng có ma đầu Luyện Hư kỳ, dọc đường đi có thể khoan thai bình thản.

Kim Phi Dao hết nhìn trái lại nhìn phải, muốn tìm linh thảo thần dược trong truyền thuyết. Linh thảo thì không thấy nhưng lại thấy không ít ốc sên cao bằng đầu người đang chậm rãi đi lại trong mưa, gặp động tĩnh liền lập tức dừng lại, rụt thân mình vào trong lớp vỏ cứng rắn mọc đầy gai độc.

Một màn này thật khiến người ta hoài niệm. Kim Phi Dao tự dưng nhớ tới chuyện năm đó, thật ra nếu mọi người cứ ẩn náu trong vỏ ốc sên thì việc xông pha ngoại vân Thần giới cũng không phải việc khó.

Cái gì kia? Kim Phi Dao đột nhiên dừng lại, phía dưới gốc đại thụ phía xa có một loại thực vật trông giống tảng đá. Nếu không phải nó đang tỏa ra từng đợt dược hương, hơn nữa còn có linh khí vờn quanh thì nàng cũng đã bỏ qua.

“Thiên Thạch thảo! Vận khí của ngươi không tệ nha, đây là nguyên liệu để luyện Động Thiên đan.” Lang cũng nhìn thấy Thiên Thạch thảo nhưng không vội ngắt lấy mà là giải thích cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao có biết Động Thiên đan, đó là một loại đan dược mà tu sĩ Nguyên Anh thường dùng để tăng tu vi. Nàng chỉ biết đan dược mà không biết phối phương, tuy nhiên so sánh với phối phương thì nàng càng để ý chuyện linh thảo này bán được bao nhiêu linh thạch hơn.

Thấy Lang không nói gì cũng không tiến lên ngắt lấy, Kim Phi Dao tự đoán là hắn không cần ăn Động Thiên đan cho nên không có hứng thú. Đã như thế thì không được lãng phí, để ta tới lấy nó thôi.

Nàng vừa định sai Mập Mạp lấy hộp ngọc đi lấy linh thảo thì phía sau Thiên Thạch thảo thò ra một cái đầu hồ ly màu trắng. Sau đó, con Nguyệt hồ nhảy ra khỏi gốc cây, nó phải to đến năm trượng, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Kim Phi Dao.

“Thiên Thạch thảo là linh dược bổ dưỡng nhất đối với Nguyệt hồ. Từ lúc Thiên Thạch thảo mọc lên sẽ có một con Nguyệt hồ làm bạn. Đợi đến khi Thiên Thạch thảo trưởng thành nó sẽ ăn luôn rồi lại đi tìm Thiên Thạch thảo khác.” Phía trên truyền xuống thanh âm của Lang.

Kim Phi Dao đành phải lui về phía sau mấy bước, đột nhiên nhớ ra mình hiện tại cũng là một yêu thú cấp chín, tuy có hơi nhỏ nhưng sức mạnh vẫn còn. Ý thức được vấn đề này, nàng tự dưng lại nghĩ, chẳng lẽ Lang kêu nàng tới đây không chỉ dùng để cưỡi mà còn có nguyên nhân khác là bảo ta tới giết quái?

Vừa mới nghĩ đến đó, nàng chợt nghe thấy tiếng Lang nhẹ nhàng truyền tới: “Lên, xử lý nó!”

Bình luận

Truyện đang đọc