TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Kim Phi Dao trở lại doanh địa Yêu tộc, đột nhiên không biết phải tìm Mập Mạp ở đâu. Chiếc phi thiên thuyền buổi sáng hôm đó cũng không biết là của tộc nào, chỉ biết tam tộc đều có người trên đó. Nhưng hiện tại đã quyết định tổ chức cả yến tiệc, tam tộc không thể ở cùng nhau được.

Nàng đành phải đi tìm trong các phi thiên thuyền. Tuy các phi thiên thuyền nhiều nhưng chắc chắn có thể tìm được thuyền của tư tế Yêu tộc. Bọn họ sẽ treo phù văn kỳ quái ở đầu thuyền, biểu hiện thân phận khác người thường của mình, mà lão tư tế chắc chắn là ở trong chiếc thuyền lớn nhất.

Đi được một hồi, nàng đột nhiên phát hiện bản thân quá choáng váng, tìm một người tới hỏi không phải là xong sao? Kim Phi Dao cho phù văn hiện ra, nhảy lên một phi thiên thuyền, hỏi Yêu tộc bên trong: “Có biết ta ở đâu không?”

Yêu tộc bên trong ngẩng đầu lên, nhìn thấy phù văn trên mặt nàng liền tiến lên cúi người thật sâu hành lễ, sau đó mới cung kính nói: “Bệ hạ, ngươi ở chỗ lão tư tế.”

“Lão tư tế ở đâu?” Kim Phi Dao mờ mịt hỏi.

“… Ta đưa bệ hạ đi.” Có Yêu tộc đi ra, ngồi lên phi thảm chỉ đường cho Kim Phi Dao đi tới phi thiên thuyền của lão tư tế.

Mập Mạp và Hoa Uyển Ti quả nhiên là ở đây. Hoa Uyển Ti cũng bị thương, đang dùng linh lực của bản thân tự tu bổ lại chỗ bị đả thương. Nàng hiện tại rất tiện, chỉ sợ đầu có rơi cũng có thể tự gắn lại, hoàn toàn không cần Kim Phi Dao động thủ.

“Nhẹ chút, chỗ đó rất đau!” trên bụng Mập Mạp có một vết thương rất lớn, đang được một nữ Yêu tộc bôi thứ bùn đen sì sì lên, chỉ cần chạm vào là hắn liền kêu oai oái.

Kim Phi Dao đi vào thuyền lâu, nhìn hai người bọn họ mà cười: “Hai người các ngươi thật là chật vật, lại bị thương thành như vậy.” hai người ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, từ đầu đến chân toàn là vết máu, lúc đi chân cẳng còn không được linh hoạt, nhìn là biết cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng hơn hai người bọn họ, vậy mà còn dám giễu cợt bọn họ. Hoa Uyển Ti nói: “Ngươi vẫn nên đi tắm rửa đi, băng bó vết thương trên người lại nữa.”

“Tắm rửa? Nói rất đúng, trên người toàn là máu. Tuy nhiên, cái này không vội, để ta xem xem các ngươi lấy được thứ tốt gì rồi?” Kim Phi Dao gật đầu, lại không đi tắm mà mang vẻ mặt tham tiền đòi xem đồ kiếm được.

Hoa Uyển Ti đưa túi càn khôn cho nàng, không thể không lắc đầu, xem xong sớm một chút mà đi tắm rửa nghỉ ngơi. Mập Mạp bị nữ yêu kia bôi thuốc khiến cho thống khổ vô cùng, vừa hô to vừa đưa túi càn khôn cho nàng.

Nhìn bộ dáng của Mập Mạp, Kim Phi Dao khó hiểu nói: “Thực sự đau như vậy sao?”

“Ngươi đừng nghe hắn! Hắn giả vờ giả vịt đấy. Chỉ cần kêu đau là nữ Yêu tộc kia sẽ ôm hắn, an ủi hắn để hắn thả lỏng. Ngươi nhìn thấy không? Hắn đã dựa cả đầu vào ngực nữ Yêu tộc kia rồi, nhìn bộ dáng đắc ý của hắn kìa.” Hoa Uyển Ti trừng mắt nhìn Mập Mạp, hắn đâu có đau, hoàn toàn chỉ là dựa vào thân hình tiểu hài tử để chiếm tiện nghi của người khác thôi.

Kim Phi Dao nhìn nhìn ngực nữ Yêu tộc kia, thật lớn! Bảo sao Mập Mạp lại thích như vậy, đồ sắc quỷ! Cầm túi càn khôn bọn họ đưa, Kim Phi Dao quét thần thức vào trong, thành quả bình thường, nhưng ở một nơi đông người như vậy mà kiếm được ngần này là không tệ rồi. Dù sao cũng phải để vài thứ cho bọn hắn mang theo, nàng chọn ra vài thứ rồi đưa lại cho bọn họ.

Đang vui vẻ thu đồ thì lão tư tế đi tới, “Bệ hạ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

“Chuyện gì?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.

“Bệ hạ, là về chuyện Thần lão vị. Theo lý thuyết, ngươi là bệ hạ duy nhất, hẳn là sẽ có một Thần lão vị cho ngươi, nhưng không biết ngươi có nguyện ý nhận trách nhiệm này không? Tam tộc đều phải có người thường trụ chung quanh Cơ Toàn sơn, nếu bệ hạ nguyện ý ngồi Thần lão vị thì những việc ở Cơ Toàn sơn sẽ do ngươi đảm nhiệm.” lão tư tế mở miệng nói.

Kim Phi Dao nghe vậy thì nói: “Nơi này cái gì cũng không có, ở đây làm gì?”

“Ngươi có thể tĩnh tâm tu luyện, mỗi ngày nghị sự một lần là được. Bình thường có thể mưu cầu chỗ tốt cho Yêu tộc, sau đó thì thảo luận những việc vặt vãnh. Hàng ngày sẽ có trợ cấp một khối linh thạch trung phẩm, còn có thể có trăm tên thủ hạ.” lão tư tế nói ra điều kiện này không biết là để dụ dỗ Kim Phi Dao ngồi lên Thần lão vị hay là muốn để nàng biết khó mà lui nữa.

“Vậy trăm thủ hạ kia có phải đều do ta nuôi?” Kim Phi Dao đã sớm biết việc này của Yêu tộc, chỉ cần là người của ngươi thì ngươi phải nuôi như con vậy, bao ăn bao ở bao tu luyện, cộng thêm cưới lão bà. Nàng đâu phải là người nhàn rỗi không có chuyện gì, mỗi ngày chỉ được một khối linh thạch trung phẩm, làm sao đủ nuôi những người này?

Lão tư tế có chút khó xử, kỳ thực ngoài Kim Phi Dao ra, các vị bệ hạ trước kia mỗi người đều có hơn trăm người hầu hạ. Đương nhiên tiêu phí là do các bệ hạ gánh vác, tuy nhiên cũng đều khấu trừ từ cung phụng của họ, căn bản không tính là gì, lại càng không nói tới chuyện người có thể làm bệ hạ, lúc xuất môn nếu phô trương thì đi đâu cũng là thể diện của Yêu tộc, làm sao có thể cả ngày sợ hãi rụt rè, thoạt nhìn như tên cùng quỷ được.

Kim Phi Dao còn muốn đi tìm bảo tàng của yêu long, làm sao có thể cứ thế lui vào trong Yêu tộc không đi ra. Nàng liền thương lượng: “Ta không cần Thần lão vị, cả ngày phải đấu nội tâm, người chân thành như ta căn bản không ứng phó được. Ta không ngồi Thần lão vị này, các ngươi cũng không cần quản xem ta đi đâu, thế nào?”

“Việc này không tốt lắm đâu, nếu ngươi gặp chuyện không may thì sao? Không cần một trăm người thì ít nhất cũng phải có mấy chục người đi theo bảo vệ mới được.” lão tư tế lắc đầu nói.

“Thôi đi, lúc sáng các ngươi mới đẩy ta đi làm tiên phong đối mặt với đám tử sĩ, hiện tại đánh xong rồi lại bảo muốn cho người bảo vệ sự an toàn của ta. Cứ quyết định như vậy đi, ta không quản các ngươi làm gì, các ngươi cũng đừng quản ta làm gì. Có chuyện gì cần ta làm thì cứ mang ưu việt ra là được, chỉ cần không phải là chuyện đi chịu chết thì ta sẽ nhận.” Kim Phi Dao khoát tay, không kiên nhẫn nói.

Lão tư tế nghe, đây không phải là thành mua bán sao? Tuy nhiên, nghĩ lại thì như vậy cũng không tệ, tính ra vẫn lời hơn là trực tiếp đưa cung phụng. Tuy rằng bệ hạ cầm cung phụng cũng phải làm việc vì Yêu tộc, còn phai quản lý địa bàn nhưng lượng cung phụng rất lớn nha. Còn chuyện cầm ưu việt đi làm việc, nói thì có chút khó nghe nhưng lại tương đối dễ nói chuyện. Vì thế, hắn liền đồng ý, chỉ hẹn thêm với Kim Phi Dao, hễ có việc cần đến nàng thì nàng nhất định phải đáp ứng.

Cách thức liên hệ là thông qua Thế Đạo Kinh. Thế Đạo Kinh có cửa hàng ở khắp nơi cho nên đi tìm tương đối dễ, chứ Kim Phi Dao cứ chạy nơi nơi, Yêu tộc biết đi đâu mới tìm được nàng?

Trận chiến sự này coi như đã xong, Kim Phi Dao ở chung quanh Cơ Toàn sơn một tháng, ngoài việc xử lý vết thương trên người thì còn phải tính xem bản thân kiếm được bao nhiêu tài sản. Việc của Hùng ca đã bị nàng ném tới cửu tiêu vân ngoại, cả ngày nằm đợi ở phi thiên thuyền của lão tư tế. Yến hội ngày ấy nàng cũng đi, lúc đầu còn tưởng rằng ngồi ở vị trí quan trọng như vậy chắc chắn sẽ bị Hùng ca nhìn thấy, nhưng thật không ngờ tam tộc lại đặc biệt làm một ghế lô cho nàng, ngoài ba người nàng, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ra thì không có ai ngồi cùng. Hơn nữa, nói là yến hội lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Kim Phi Dao. Nàng nghĩ, yến hội của tam tộc vô cùng long trọng, ít nhất cũng phải làm đồ ăn như ở Bách Vị lâu, thế nhưng ngoài trà và rượu ra thì toàn là mấy thứ hoa quả tươi.

Ngay lúc nàng định phát hỏa, lão tư tế lại cố ý tới tìm nàng, nói là vì quá vội vàng, mọi người lại không ăn gì cho nên chỉ có hoa quả tới cứu tràng, bảo nàng đừng soi mói, chấp nhận tạm một cái, dù sao cũng chỉ là xem không khí thôi, không có ai sẽ thật sự nghĩ tới đây ăn gì đó.

Nhưng Kim Phi Dao lại thật sự là đến để ăn, nhìn loại yến tiệc này, nàng lấy Thập Phục Địa Ngục ra. Ăn đám hoa quả này còn không bằng ăn bánh bao, ít nhất còn có chút thịt bên trong. Vì thế, toàn bộ yến hội, ngoài mình nàng ở trong ghế lô lầu hai ăn bánh bao ra thì những người khác đều chỉ uống rượu.

“Đám hỗn đản này, chẳng lẽ là cố ý xa lánh ta?” Kim Phi Dao khó chịu nghĩ.

Nhân tộc vốn muốn để một vị trí tốt cho nàng nhưng Yêu tộc và Ma tộc đều cực lực phản đối, nhất trí yêu cầu làm cho vị bệ hạ Yêu tộc này một cái ghế lô. Chuyện lần trước Lang kỵ bệ hạ Yêu tộc đã sớm truyền khắp, nếu lúc này còn để nàng ngồi ở chỗ dễ thấy, mọi người không bận giết địch chắc chắn sẽ nhàn rỗi mang chuyện này ra làm trò cười.

Ma tộc sợ chọc giận Lang, đến lúc đó sẽ không dễ xong việc. Tên kia cả ngày trông mặt lạnh lãnh đạm, kỳ thực tính tình nóng nảy, hễ không hài lòng là đánh nhau. Nếu nháo lớn, mấy ngày sau lúc tranh địa bàn và Thần lão vị sẽ làm Ma tộc đuối lý, không thể để như vậy được.

Yêu tộc cũng sợ Kim bệ hạ bị mọi người chê cười sẽ làm ra vài chuyện khác người. Không phải là lo lắng nàng giết người mà là lo lắng nàng đương trường hóa thành Thao Thiết để Lang đại nhân kỵ làm mẫu cho người ta xem. Không ai dám nói chắc người như nàng có thể làm ra loại chuyện này hay không cho nên vẫn nên tránh đi cho thỏa đáng.

Tam tộc vì Thần lão vị mà có thể nói là rất náo nhiệt. Trên Cơ Toàn sơn chật ních người tam tộc, dắt cổ họng tranh thủ vị trí cho mình, tranh cãi ầm ĩ, hưng trí tăng vọt, người xem cũng cảm thấy to đầu. Kim Phi Dao còn lấy thân phận bệ hạ đi qua vài lần, cuối cùng bị người đẩy ra, thiếu chút nữa còn bị dẫm mất giày, nàng sợ tới mức không dám đi vô giúp vui nữa.

Cứ như vậy cũng không phải là cách, cuối cùng Thế Đạo Kinh đưa ra một chủ ý, trấn an tam tộc đang tranh cãi ầm ĩ. Lúc Kim Phi Dao nghe nói về chủ ý của Thế Đạo Kinh, nhất thời dùng Điểm Sự phù yêu cầu Thế Đạo Kinh trả linh thạch. Đề xuất của Thế Đạo Kinh chính là việc mà nàng nói với Bố Tự Du lúc trước, gia tăng Thần lão vị, cộng thêm Linh lão vị, cơ hồ tất cả các môn phái, thế lực tham gia đều được phân chia vị trí tương ứng.

Thế Đạo Kinh không nói hai lời liền phát thư trả lời, nói nàng là người Thế Đạo Kinh cho nên đề xuất này cũng chính là tình báo của Thế Đạo Kinh, chỉ trả giá bằng tin tình báo Huyền cấp thôi. Việc này làm Kim Phi Dao tức giận, lấy Thiên Sí điểu đã lâu không dùng ra, phát một đống truyền âm cho Bố Tự Du. Trên người Thiên Sí điểu buộc gần mười ngọc côn, gian nan lắc lư trong không trung, thống khổ đi truyền tin.

Bình luận

Truyện đang đọc