TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Quả nhiên giống như Kim Phi Dao đoán, tin tức liên tiếp truyền đến, Hiên Viên tộc dẫn dắt đội quân Thần tộc bắt đầu tập kích tu sĩ Đại Thừa kỳ và Hợp Thể kỳ. Lúc này hành động đã khác với loại đánh nhỏ lẻ lúc trước, bắt đầu có tu sĩ bị giết chết.

Các tu sĩ Hợp Thể kỳ vốn mang tâm lý may mắn, không muốn buôn tha địa bàn mà mình khổ tâm làm nên giờ đây cũng mang hết các thứ có thể mang đi, ào ào chạy tới trấn nhỏ của tu sĩ Đại Thừa kỳ mà mình quen biết, mà phần đông là chạy tới Kiến Thiên thành.

Áp lực của Kiến Thiên thành là lớn nhất, Kim Phi Dao muốn làm một nơi ở cho Lam Tinh nhưng lúc nào cũng có tu sĩ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng, chỉ cần bổ ra một địa phương là lập tức có người ném Linh Lung lâu ra xí chỗ. Người người đều có giới tử cảnh vực, có nhất thiết phải cướp không vậy?

Tuy đều có giới tử cảnh vực rộng rãi để ở nhưng mọi người không ai muốn lúc đi ra khỏi giới tử cảnh vực lại thấy bản thân đang đứng trên giường người khác. Không có chỗ nào thông ra ngoài, nếu có người tìm đến cũng không thể tìm thấy người.

Tất cả tu sĩ đều bị Kim Phi Dao kéo ra, ai ai cũng phải ra ngoài tìm Bổ Thiên thạch, nhưng lại không thể cả ngày bắt người ta làm việc này được. Nhân sổ Kiến Thiên thành đạt tới gần năm trăm người, dãy cửa hàng bên phố Kiến Thiên đã được chồng cao lên, cửa hàng đã chuyển lên các lầu.

Vì nguyên nhân này mà Kiến Thiên thành trở nên phồn vinh bất ngờ. Kể cả có đội quân Thần tộc thì mọi người cũng phải tu luyện, cũng phải ra ngoài liệp sát ma thú. Nhiều tu sĩ hợp lại cùng nhau như vậy, chẳng phân biệt Nhân, Ma, Yêu, các thứ cần thiết đều không khác nhau cho lắm, Kiến Thiên thành hết sức náo nhiệt, linh thạch giống như thác lũ đổ vào phòng Hoa Uyển Ti.

Mộng Vân thay thế Yêu tộc xuất hiện ở Kiến Thiên thành, cướp được một phần Kiến Thiên thành từ tay Lang đại nhân và Thái Hạo Diễn. Về chuyện sở hữu Kim Phi Dao, cả Yêu tộc và Ma tộc đều nói nàng là của bên mình, như vậy là có thể chiếm được phần của nàng.

Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti liên đưa việc này ra nói, nội dung là không chịu bị những người này khống chế, phản đối việc quy bản thân về một bên. Phải cấp cho nàng một phần, nếu không thì sẽ giao hết việc quản lý thuê nhà và bổ thiên lại, nàng mặc kệ không lo nữa, ai muốn thì đi mà làm.

Nàng vừa uy hiếp như vậy là những người lười kia liền không tiếp tục tranh nàng nữa mà ném luôn một phần cho nàng. Bổ thiên là một công việc nhàm chán nhưng lại có vô số việc vặt vãnh phải làm, dù là ai có tâm tư đi quản lý địa bàn lớn như vậy sẽ không có cơ hội tiến giai Hợp Thể kỳ để lên Độ Thiên giới. Nói cách khác là tam tộc ở Độ Thiên giới cơ hồ tất cả đều là một đám người rảnh rỗi ngoài tu luyện giết người ra thì sẽ không làm gì khác.

Ngày thường ở hạ giới, bọn họ ở trong các động tiên, hưởng thụ toàn bộ môn phái, gia tộc cung phụng, căn bản không hỏi thế sự. Hiện tại lên Độ Thiên giới, ngày ngày khổ sở như thế, phương diện hưởng thụ đã thấp hơn hạ giới rồi, nếu còn chạy đi quản lý Kiến Thiên thành cộng thêm bổ thiên thì tới khi nào mới có thể phi thăng thoát khỏi nơi này.

Loại việc tạo phúc cho mọi người này đám lười kia không ai chịu làm, dạo qua một vòng cũng chỉ có thể dừng lại ở Kim Phi Dao.

Thần tộc cũng có người như thế, tu vi không thể tiến cao, có thể đi quản lý nhưng Thần tộc dù có hợp tác với tam tộc cũng không thể xuất lực giúp tam tộc bổ thiên được. Bổ ra thì chính mình chỉ chiếm một phần, hơn nữa nhìn qua lại giống như Thần tộc giúp tam tộc ở lại Độ Thiên giới, loại sự tình này bọn họ không thể tiếp thụ được.

Không ngờ những người này lại lười đến mức này, tuy nhiên nàng cuối cùng cũng bình an lấy được phần của mình trên tay tứ tộc giống như dự tính. Chỉ cần Kiến Thiên thành không bị phá thì tiêu phí của nàng ở Độ Thiên giới vẫn còn được đảm bảo.

Quả nhiên, ở hạ giới nghĩ cách kiếm linh thạch để lên Độ Thiên giới dùng là một ý tưởng ngu xuẩn, chỉ có nghĩ cách kiếm linh thạch ở Độ Thiên giới mới có thể sống thoải mái tự tại.

Về phía Nhân tộc, Kim Phi Dao vốn cho rằng sẽ là Bố Dao nhưng không ngờ là Nhân tộc lại quá chán ghét hắn, kể cả có là đệ tử Nữ Oa thì đã sao, chưa ai từng trông thấy Nữ Oa, căn bản không có ai ủng hộ hắn. Dù không ủng hộ hắn thì lúc hắn tới vòi linh thạch cũng căn bản không có cách ngăn cản. Đại diện Nhân tộc là một lão nhân, một thân tiên phong đạo cốt, bản mặt lúc nào cũng nghiêm túc.

Người như thế lại đúng như nguyện của Thái Hạo Diễn, cả ngày kéo người này đi nói mấy chuyện huyền bí, hai người có đề tài chung, ngày nào cũng vui bất diệc nhạc hồ.

Hôm nay, Kim Phi Dao đang vội vàng bổ sung linh thạch trên Bổ Thiên đài thì nhìn thấy Lang đại nhân và Bố Dao đi tới. Vừa thấy hai người bọn họ, Kim Phi Dao vội nói; “Các ngươi muốn đánh nhau thì hãy ra bên ngoài, chớ tới gần chỗ này của ta, ta đang vội muốn chết, các ngươi đừng làm ảnh hưởng đến ta.”

“Không phải ngươi nói nàng là tọa kỵ của ngươi sao? Ta thấy sắp thành đại gia rồi.” Bố Dao nhìn Lang, khinh bỉ nói.

Lang đại nhân liền nói: “Ra ngoài cùng ta.”

“Đi đâu?” vừa nghe là thấy không có chuyện tốt gì, Kim Phi Dao có chút không tình nguyện hỏi.

Lúc này Lang đại nhân không nói chuyện, chỉ mắt lạnh quét nhìn nàng một cái, Kim Phi Dao đành phải cào cào đầu, theo bọn họ ra ngoài thành.

“Bố tiền bối, ngươi bây giờ còn bận sinh tiểu hài tử không? Ngươi xem xem, bên ngoài có một Khoa Phụ tộc nhàn rỗi đó, ngươi cảm thấy thế nào? Trông cũng xinh đẹp, hơn nữa tính cách lại dịu dàng.” Nhàn rỗi không cso việc gì, Kim Phi Dao chỉ vào Lam Tinh nói.

Bố Dao trừng mắt nhìn nàng, thở phì phì nói; “Yêu tộc các ngươi tuyển chọn bệ hạ có phải là chọn kẻ có tâm nhãn tệ nhất không vậy?”

“Làm sao có thể! Là xem ai có lương tâm tốt nhất.” Kim Phi Dao không hiểu nói.

“Ngươi và Mộng Vân đều tệ như nhau, sao khắp nơi đều là người xấu như vậy, không gặp được một người tốt.” Bố Dao bĩu môi bất mãn nói, sau đó liền hai mắt đẫm lệ nhìn Lang đại nhân: “Lang, bọn họ khi dễ ta.”

“Đi chết đi!” Lang đại nhân cũng không quay đầu, mở miệng lạnh lùng nói.

Thế là Bố Dao liền náo loạn lên, vừa khóc vừa ầm ĩ, nói bản thân bị vạn người bắt nạt. Hiện tại ngay cả Lang đại nhân cũng bắt nạt hắn, hắn không có cách nào sống được nữa, nhân sinh đã mất đi sắc thái rồi.

Kim Phi Dao và Lang đại nhân chỉ nhìn hắn vài lần rồi trực tiếp bỏ qua, mặc kệ Bố Dao ở đó nháo không ngừng. Đến lúc ra khỏi thành mà hắn vẫn còn khóc sướt mướt làm cho các tu sĩ đang muốn đi vào Kiến Thiên thành sợ tới mức phải bỏ chạy tứ tán.

Đứng ngoài thành, Kim Phi Dao không hiểu nhìn Lang đại nhân, không rõ hắn gọi nàng đi ra làm gì, “Lang đại nhân, có chuyện gì vậy?”

‘Biến thân!” Lang đại nhân nói.

“Vì sao?” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu nhìn hắn.

Lúc này Bố Dao đã mò tới: “Chúng ta muốn đi ra ngoài tìm Hiên Viên kiếm. Phải tìm được Hiên Viên kiếm trước Hiên Viên tộc, nếu không thì mọi người chỉ còn nước chờ chém thôi.”

“Chuyện đó đâu liên quan gì đến ta?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, tiếp tục không hiểu.

“Tọa kỵ có thể cưỡi ra ngoài.” Bố Dao hắc hắc cười nói.

Gì vậy! Lại kêu ta đi là vì chuyện này? Kim Phi Dao hiện tại vẫn luôn dùng Tan thuật, đã lâu không biến thân thành Thao Thiết cho nên đều không nhớ nổi mình còn có công năng này. Thấy Lang đại nhân đang nhìn mình chằm chằm, nàng liền nở nụ cười: “Được, Lang đại nhân, ngươi đợi chút.”

Lần này Kim Phi Dao lại phối hợp như thế khiến Lang đại nhân đột nhiên có loại cảm giác khác thường, chắc chắn nàng lại nghĩ ra quỷ kế gì rồi.

Quả nhiên, Kim Phi Dao thật đúng là biến thân, tuy nhiên không phải biến thành Thao Thiết mà chỉ mọc ra hai sừng và cái đuôi. Nàng dùng Tan thuật xong liền đứng đó, cái đuôi từ phía sau vòng ra phía trước: “Biến xong rồi, nhưng không có chỗ đặt thú yên.”

“…” đây là lần đầu tiên Lang đại nhân nhìn thấy Kim Phi Dao biến thành như vậy, lần trước ở Nhật Nguyệt môn vẫn là Thao Thiết.

Bố Dao cười hắc hắc, lấy khuỷu tay huých Lang đại nhân: “Lang, ngươi thật biết chọn lựa, lại có tọa kỵ thế này, ta thật không biết khẩu vị này của ngươi nha.”

“Đi!” Lang đại nhân hung hăng nhìn hắn, đột nhiên phẩy tay áo bỏ đi.

“Đợi ta với, cho ta mượn pháp bảo tránh lôi!” Bố Dao thấy vậy thì vội vàng bay qua, kéo Lang đại nhân, thầm muốn chiếm tiên nghi, không muốn lấy pháp bảo tránh lôi của mình ra.

Kim Phi Dao cứ như vậy bị ném tại chỗ, nàng che miệng cười, “Rốt cục cũng trả đũa được một lần, cho ngươi nhớ thương tọa kỵ, không có cửa đâu. Muốn kỵ thì kỵ Bố Dao đi, thắt lưng hắn khỏe, chạy rất nhanh.”

Ngay lúc nàng đắc ý cười thì phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc: “Kim Phi Dao, biến thân này của ngươi không tệ nha, dạy ta đi.”

Kim Phi Dao nhìn lại, có năm người đứng phía sau nàng, một gã Đại Thừa kỳ, còn lại là Hợp Thể kỳ, mà người nói chuyện là một trong số đó. Năm người này trông rất giống nhau, vừa nhìn là biết thân thích, nàng sửng sốt nửa ngày mới kinh ngạc nói: “Nhâm Hiên Chi, nhà ngươi rốt cục có bao nhiêu Cùng Kỳ vậy?”

Người tới đúng là Nhâm Hiên Chi, bốn gã nam tử bên cạnh hắn thì chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra có Cùng Kỳ trong người. Người nhà tên Nhâm Hiên Chi này đều có diện mạo tương tự nhau, đương nhiên đều thuộc hàng nhất đẳng, nếu là ở hạ giới thì chỉ sợ đã không thiếu nữ tu sĩ trộm nhìn. Đáng tiếc, nơi này là Kiến Thiên thành, nữ tu sĩ còn ít hơn cả tọa kỵ, bộ dạng đẹp cũng không hữu dụng.

“Ta không ngờ ngươi lại ở đây, hơn nữa thuật biến thân này cũng rất dễ nhìn, dạy ta đi.” Nhâm Hiên Chi nhìn nàng chằm chằm, không chớp mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.

“Không cần nhìn, đưa ra giá đi, nếu được thì tự nhiên ta có thể dạy ngươi.” Kim Phi Dao vội vàng tránh ánh mắt hắn, không chỉ hắn, ngay cả bốn người còn lại cũng như vậy. Cảm giác như bị một đám sắc lang nhìn chằm chằm vậy, phi thường không thoải mái.

Mấy người Nhâm Hiên Chi sao có thể không động tâm cho được, kể cả là mù thì bọn họ cũng có thể nhìn ra Thao Thiết này dù không hóa thân vẫn có lực lượng như khi hóa thành thú. Nàng chỉ mọc sừng và đuôi, nếu là bọn hắn thì cùng lắm cũng chỉ thêm cánh và đuôi thôi. Có cánh và đuôi thì lúc song tu sẽ càng thêm đa dạng, cũng không sợ vì dùng thân thể con người song tu mà mệt nhọc, dùng lực lượng của Cùng Kỳ, song tu có thể kéo dài, hiệu quả sẽ tăng lên vài lần.

Kim Phi Dao không nghĩ tới bọn họ lại muốn học Tan thuật vì cái này. Bị ánh mắt của bọn họ làm cho nổi da gà, nàng vội vàng đưa bọn họ vào Kiến Thiên thành. Nhìn Nhâm Hiên Chi đắc ý cười, nàng nghĩ Hoa Uyển Ti hẳn sẽ rất cao hứng, có người để ngược đãi rồi, vừa vặn nhân thủ không đủ, vậy mà lại chủ động đưa lên cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc