Ngồi ngoài cửa điện thành chủ, dựa lưng vào đại môn lạnh như băng, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cúi đầu thở dài một tiếng.
“Ngươi than thở cái gì? Không phải Lang đại nhân đã trả hết túi càn khôn cho ngươi sao, đâu có lấy đi cái gì.” Hoa Uyển Ti cũng ngồi bó gối cạnh nàng, cảm thấy tâm trạng nàng đang không tốt.
Kim Phi Dao hừ hừ: “Đó là do ngươi không hiểu hắn, hắn không lấy cái gì thì chắc chắn là muốn sai ta làm chuyện khác. Trong túi đồ của ta có một cây lôi mộc nhưng hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, nếu không phải chê nhỏ thì chính là muốn làm ta yên tâm trước, sau đó gọi ta đi làm cu li.”
“Vậy ngươi còn sững sờ cái gì, mau thừa dịp này bỏ chạy đi chứ.” Hoa Uyển Ti đưa tay đẩy nàng, lo lắng như vậy mà còn không chạy, định tìm ngược sao!
“Ngươi cho là ta không muốn chạy à? Không phải lúc đó ta đã lập tức bỏ chạy sao, cái chính là không chạy được. Hiện tại Kính huynh lại còn đang ở bên trong, ta chạy đi thì hắn phải làm sao?” Kim Phi Dao tức giận nói, có thể chạy thì ai lại không chạy chứ.
Hoa Uyển Ti kinh ngạc nhìn nàng, “Hóa ra ngươi là người trọng tình ý như vậy, lại không an lòng cho Kính huynh, ấn tượng của ta với ngươi phải thay đổi rồi.”
Lườm nàng một cái, Kim Phi Dao oán giận nói: “Pháp trận hắn cho ta vẫn còn thiếu một bước cuối cùng, phần trung gian vẫn còn trống rỗng, nếu không mở Cửu Trọng Linh Áp trận ra thì hắn sẽ không bổ sung cho ta. Ta cầm pháp trận kia chạy thì có ích gì, mấy năm nay lại coi như không công.”
“Rốt cục ngươi bảo hắn làm chuyện gì? Nếu không quan trọng thì cứ mặc kệ đi, hoặc là tìm cách khác.” Hoa Uyển Ti tò mò hỏi, Kim Phi Dao vẫn không nói cho nàng biết đã đưa ra yêu cầu gì cho Kính huynh, nhưng nhìn bộ dáng của nàng thì tựa hồ phi thường quan trọng.
“Không phải đại sự gì nhưng ngoài hắn ra thì ta không biết còn cách nào khác thực hiện hay không. Chờ xem, ta cảm thấy với tính cách của hai người bọn họ thì nhất định sẽ đánh nhau to. Tuy Kính huynh chỉ là thần thức nhưng người ta rất cường đại nha, chắc chắn không có khả năng nằm im chịu đánh, nhất định có trò hay để xem.” Kim Phi Dao đột nhiên ha ha cười rộ lên, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lang ma đầu bị Kính huynh đánh ngã.
Vì thế, nàng xoay người đứng dậy, ghé mắt vào khe cửa nhìn vào trong, muốn xem xem bọn họ đang làm gì bên trong.
“Phi Dao, ngươi như vậy cũng quá khó coi.” Hoa Uyển Ti nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn nhóm Ma tộc lúc nãy nói phải đi về có chuyện muốn làm, lúc này tất cả bọn họ đều đứng ở bên ngoài nhìn các nàng.
Bọn họ vốn quả thật chuẩn bị đi nhưng vừa đi ra không xa đã thấy mấy người Kim Phi Dao chạy ra ngoài, đương nhiên là bọn họ dừng lại. Hiện tại ngoài một số người quả thật có việc phải làm ra thì toàn bộ số người còn lại đều đứng ngoài coi chừng.
“A! Kính huynh thua.” Kim Phi Dao đột nhiên thấp giọng nói.
Hoa Uyển Ti vội quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Sao lại thua? Hiện tại thế nào?”
Kim Phi Dao chậc lưỡi, khinh thường đáp: “Còn có thể thua thế nào nữa, hắn đúng là tên đánh bạc xui xẻo, vận khí kém muốn chết. Vừa rồi ra đại thì hắn lại cược tiểu, cứ như là cược để thua vậy.”
“… Hóa ra là đang đánh bạc!” Hoa Uyển Ti xoa xoa nắm tay, rất muốn bóp chết hết đám người này đi.
Trong chủ điện, Kính huynh đang thống khổ rít gào: “Không thể nào! Tại sao lại ra đại!”
Giữa hắn và Lang đại nhân có một đôi xúc xắc to bằng nắm tay được ngưng kết từ linh lực đang lòe lòe tỏa sáng. Lúc này xúc xắc đang dừng lại ở năm và sáu, đúng là đại.
Lang đại nhân nhàn nhạt nói: “Xúc xắc là do ngươi hóa ra, ta còn chưa dùng chút ma khí nào mà ngươi đã thua ba ván rồi. Ngươi còn gì dùng làm tiền đặt cược không? Chúng ta có thể chơi tiếp.”
Kính huynh phiền chán lăn trên đất nửa ngày, sau đó hung hăng nói: “Tiếp một lần nữa, ta không tin sẽ thua tiếp, lần này ta áp ba gia hỏa ngoài kia cho ngươi.”
“Ba kẻ kia vốn là của ta, đổi thứ khác.” Lang đại nhân lạnh giọng nói.
“Của ngươi? Ta còn tưởng là vô chủ nên mới nhặt về chơi!” Kính huynh sửng sốt, tiếc nuối hừ hừ.
Lang đại nhân thấy hắn không có gì đưa ra nữa liền nói: “Ngươi đã không có gì mang ra gỡ vốn thì Linh giới Du Cảnh kính này liền về ta.”
Kính huynh cũng là người chịu cược chịu thua, hiện tại đã thua ba lượt, mà xúc xắc là do mình làm ra, hắn bất mãn nói thầm: “Dù sao chỉ cần các ngươi mở Cửu Trọng Linh Áp trận ra thì những thứ khác ta mặc kệ. Có điều, nàng đã đồng ý kiếm một công chúa Yêu tộc về ôm ta, người hình như đang ở trong tay ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có quên!”
“Ngươi đang nói Viêm tộc ở trong phòng kia hả? Ta đang cảm thấy nó vô dụng, định bảo bọn hắn đem về. Nếu ngươi muốn thì ta liền để nàng làm Kính đồng, chuyên môn ôm ngươi.” Đây chỉ là việc nhỏ, Lang đại nhân đồng ý ngay.
Kính huynh rất vừa lòng với phản ứng của Lang đại nhân, “Quả nhiên đàm sự với nam nhân sảng khoái hơn. Kim Phi Dao kia làm việc dây dưa kéo dài, mất hai năm mới đi được hai mươi tám Linh giới, chưa từng thấy người nào lười nhác như vậy. Hơn nữa nàng lại rất nhỏ mọn, ta vốn muốn ở trong tiểu đảo nổi ngâm nước nóng nhưng nàng lại không muốn người khác được hưởng thụ, lặng lẽ ném ta vào túi càn khôn, thật sự rất quá đáng.”
“Xin lỗi, đều do ta bình thường không dạy dỗ tốt. Nàng ta chính là như thế, không cứu được nữa rồi, ngay cả việc canh cửa cũng làm không xong.” Lang đại nhân khách khí tiếp lời.
Hai tên hỗn đản này, ta nghe thấy hết đấy nhé! Kim Phi Dao ghé vào khe cửa, nghe nhất thanh nhị sở cuộc đối thoại của hai người. Nàng tức giận nổi trận lôi đình, vì sao phải mất tới hai năm? Còn không phải vì hắn làm mắt trận không phải nơi Yêu tộc thường lui tới thì cũng là nơi phi thường hung hiểm? Hơn nữa, có lúc lại còn nằm ngay dưới phòng tu luyện của người khác, không kể đến vô số cái nằm trong các thể loại cấm địa.
Nơi hiểm ác tràn đầy yêu thú thì thôi, phải vào trong nhà người khác tìm mắt trận mới làm nàng khó xử, vì không để người khác phát hiện nên phải lén lén lút lút, phiền toái vô cùng. Mà có nhiều lúc hắn còn yêu cầu này nọ, ép buộc nàng mệt chết, thời gian thanh tĩnh duy nhất chính là lúc trên đường rời khỏi mắt trận này đi tìm mắt trận khác.
Vậy mà hiện tại còn ngại bản thân vô dụng, lại còn mang nàng, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ra để đặt cược, đồ ma bài bạc. Mà lời Lang ma đầu có ý gì hả! Nghe cứ như nàng là hắn nuôi vậy! Cả hai đều không phải là người tốt, cá mè một lứa!
Hoa Uyển Ti cũng ghé mắt vào khe cửa, lúc này nghiêng đầu cười với Kim Phi Dao: “Nói như vậy, hiện tại Kính huynh thuộc về Lang đại nhân?”
“Đương nhiên, ngươi không thấy tên ngu ngốc kia không gian lận lấy một tí, thua liền ba lượt sao?” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, ai bảo ngươi nói bậy, làm thuộc hạ của Lang ma đầu cũng không dễ dàng đâu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tội cho ngươi chịu. Còn ngâm nước nóng cái gì, cho đông lạnh chết cái gương xấu xí nhà ngươi đi.
“Nói như vậy, sau này hắn sẽ cùng chúng ta đi mở trận?” Hoa Uyển Ti nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói.
Kim Phi Dao sửng sốt, mặt nhất thời xanh mét, phải đi mở trận cùng người này thì thà giết nàng đi còn hơn!
Tiệc tối, trong cảnh băng thiên tuyết địa thực không có gì có thể khiến người ta ấm áp hơn một bữa yến hội náo nhiệt.
Trong gian phòng bên cạnh điện thành chủ mùi thơm nức mũi, Lang đại nhân ngồi ở vị trí trên cùng, nhận chúng Ma nhiệt tình kính rượu, không khí vô cùng tốt. Viêm Tinh và Viêm Hạo đã gặp mặt, đầu tiên là ôm nhau khóc rống lên, thân thiết hỏi thăm những chuyện xảy ra với đối phương, sau đó biết được sau này còn được đưa về nhà thì càng vui mừng quá đỗi, tuy thân là vương tử và công chúa Yêu tộc nhưng vẫn biểu thị kính ý lớn nhất đối với Lang đại nhân.
Hiện tại Viêm Tinh và Viêm Hạo đang ngồi ở cái bàn bên cạnh Lang đại nhân, Viêm Tinh ôm chặt Linh giới Du Cảnh kính, cả hai người bọn họ đã là kính đồng. Nếu muốn về nhà thì phải ôm cái kính này cho tốt, chỉ cần đi ngang qua Tinh Hoa Linh giới là có thể thả bọn họ về.
Hoa Uyển Ti thì ngồi một bên khác của Lang đại nhân, vẻ mặt tươi cười làm cho Ma nhân mọi nơi mê mẩn. Ngọc thủ của nàng cầm bầu rượu không ngừng rót cho Lang đại nhân, hoàn toàn đủ tư cách thị nữ. Mập Mạp đảm đương chức trách của một pho tượng, vẻ mặt uy nghiêm đứng bên chân Lang đại nhân, thừa dịp không có ai chú ý liền dùng lưỡi trộm đồ ăn.
Trong không khí náo nhiệt phi phàm này lại có một người vô cùng lạc lõng, chính là Kim Phi Dao.
Nàng ngồi trong một góc, không biết có phải không khí ấm áp kia không thổi đến chỗ nàng ha là vì tâm tình nàng không tốt mà thức ăn trên bàn người khác thì còn nóng hôi hổi nhưng ở chỗ nàng lại đã đông lạnh thành bột băng.
Nàng mắt lạnh nhìn bọn họ vui đùa, vẻ mặt đầy sát ý, trong vòng năm trượng không có bất luận kẻ nào dám tới gần.
Quả nhiên không ngoài dự kiến của Hoa Uyển Ti, Kính huynh phi thường vừa lòng với Lang đại nhân, không biết không khí giương cung bạt kiếm lúc hai người gặp mặt rốt cục là vì sao. Nhưng dù sao thì sau ba lượt bài bạc, Kính huynh thua nhưng rất cao hứng, mà hắn sao có thể không cao hứng cho được, lúc này hắn đang nằm trong ngực công chúa kìa.
Kim Phi Dao nghĩ đến lúc vừa rồi Kính huynh đắc ý khích lệ Lang đại nhân, nói hắn là nhân tài mới xuất hiện, về sau phi thăng chắc chắn rất dễ dàng, trong lòng lại nổi lên lửa giận. Người này thuần túy là vì ma khí của Lang đại nhân mạnh, có thể làm cho hắn không cần tới mắt trận cũng có thể xuất ra cho nên mới quăng bản thân đi, lại còn đáng khinh nói giao Cửu Trọng Linh Áp trận cho các ngươi! Rõ ràng chỉ có một mình ta, hiện tại lại thêm một Lang ma đầu là sao!
Nàng rất hy vọng Lang ma đầu từ chối, sau đó không biết liêm sỉ ném Kính huynh cho mình, nhưng không ngờ hắn lại cảm thấy hứng thú, tỏ vẻ sẽ giúp hắn đi làm chuyện này. Mà nguyên nhân phi thường đơn giản, Kính huynh đồng ý nói cho hắn địa điểm của mười nơi sản sinh linh vật lôi tính trên Thần cấp giới. Đó đều là những nơi hắn phát hiện ra trước kia nhưng chưa lấy hết, có nó thì sau này Lang ma đầu có thể thoải mái lên Độ Thiên giới.
Ngay lúc nàng đang tức giận thì các tộc nhân đột nhiên hoan hô vang dậy, Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng: “Cao hứng cái gì, phát thịt sao!”
Sau đó, nàng thấy thành chủ Lưu đứng dậy, chắp tay tạ Lang đại nhân: “Đa tạ Lang đại nhân chịu ra tay hỗ trợ, chỉ cần có thể chế phục con Hàn Băng thú này thì Thiên Cực Linh giới sẽ không còn lạnh như thế này nữa. Bây giờ ngay cả mùa hạ trời cũng không ấm lên được, rất nhiều cây cối không thể sinh trưởng, số lượng yêu thú cũng giảm mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là một thách thức lớn đối với sự sinh tồn của Ma tộc chúng ta ở đây.”
“Không có gì, chỉ là thuận tay thôi.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói, tựa hồ không phải đi giết cự thú gì mà chỉ là con kiến thôi.
Sau đó, hắn quay sang gật đầu với Kim Phi Dao, “Ngày mai liền để nàng đi tìm Hàn Băng thú, mũi nàng rất thính.”
Liên quan gì ta! Kim Phi Dao cắn răng, trừng mắt nhìn lại.