TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Edit: Ladybjrd

Mất một đàn tiên hạc thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng nếu linh thú cứ không ngừng biến mất mà không tìm ra được nguyên nhân thì chắc chắn là có vấn đề.

Tất cả các trưởng lão của Đông Ngọc Hoàng phái đều tụ tập trên Tiêu Thiên điện, Trúc Hư Vô của Hư Thanh điện còn chưa về nên Trúc Vô và Trúc Hữu đi thay hắn.

Không khí trong phòng nghị sự rất nặng nề, ngoài Hư Thanh điện ra thì các trưởng lão của các điện khác đều mặt nặng như chì. Trúc Vô và Trúc Hữu tự nhiên không dám lộ vẻ bình thường, chỉ có thể làm ra bộ mặt sầu mi khổ kiếm, sắc mặt còn khó coi hơn cả tu sĩ Nguyên Anh.

Từ Thương chân nhân ngồi trên vị trí chưởng môn, nhìn ngọc giản trong tay, càng nhìn sắc mặt càng khó coi, cuối cùng hắn ném ngọc giản xuống đất, phẫn nộ quát: “Rốt cục là người phương nào gây nên? Lại dám ăn trộm linh thú dưới mắt bao người ở Đông Ngọc Hoàng phái ta! Mà các ngươi nữa, để người ta ăn trộm ngay trước mặt mà không biết gì. Chẳng lẽ đối phương có tu vi Hóa Thần kỳ hay sao mà có thể khiến các ngươi thúc thủ vô sách như vậy?”

Mọi người đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, tuy chỉ có vài người là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh, thế mà lại để người ta trộm mất linh thú, mặt mũi tự nhiên khó coi, lại bị chưởng môn rống lên như vậy, bọn họ càng cảm thấy xấu hổ và giận dữ.

“Chưởng môn sư huynh, ngươi mau nghĩ cách đi, một đôi hổ ngọc bích của ta hôm qua đã biến mất. Đây chính là thứ ta phải tốn hơn nửa tài sản mới mua được về từ phòng đấu giá, hiện tại không thấy bóng dáng đâu cả.” Diệu Ngôn chân nhân ngồi bên dưới sốt ruột nói.

Từ Thương chân nhân tức giận mắng: “Vì sao ngươi không mang theo nó bên người? Hoặc là dùng tâm thần tương thông qua huyết tế mà tìm?”

Diệu Ngôn chân nhân đau khổ nói: “Đâu thể lúc nào cũng nhốt trong túi linh thú được, cũng phải cho nó ra ngoài hít thở không khí chứ, nếu không linh thú sẽ mất hứng. Hơn nữa ta cũng không thả bừa, luôn luôn có đệ tử coi chừng, lúc trước còn đang đùa giỡn trước mặt, sau đó chui vào trong bụi hoa rồi mạc danh kỳ diệu biến mất.”

“Có dùng tâm thần tương thông tìm không?” lại có thể trộm linh thú trước mặt tu sĩ Nguyên Anh, xem ra tu vi không thấp.

Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh gầy gò với chòm râu hoa râm dài hắng giọng nói: “Tâm thần thương thông không có ích gì, ta đã thử rồi. Nếu không phải bị đối phương bắt vào giới tử cảnh vực thì cũng là trực tiếp bị giết.”

Hắn là trưởng lão Liêm Chính của Thiên Phong Sí điện, trông thì gầy gò hữu khí vô lực nhưng thật ra tính tình vô cùng nóng nảy. Phi thiên miêu mà hắn tận tâm bồi dưỡng, tiến giai đến cấp ba cũng không thấy, hắn dùng tâm thần tương thông để tìm nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh gì. Mất đi tọa kỵ yêu quý, hắn đã tức giận muốn giết người.

“Hừ!” đúng lúc này, trong đám tu sĩ truyền ra một tiếng hừ lạnh, quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa. Mọi người đều chuyển mắt về phía đó, muốn nhìn xem là ai cười lạnh, không chừng chính hắn là kẻ trộm linh thú.

Đợi rõ thấy là ai, mọi người đều rời ánh mắt, không muốn đấu mắt với cặp mắt dày đặc tia máu đỏ kia.

Người hừ lạnh là một nam tử da trắng xanh, thoạt nhìn chỉ gần ba mươi tuổi, hai mắt kín đặc những tơ máu như đã nhiều năm không nghỉ ngơi.

Đây là Ngô Long, là người thích nuôi linh thú nhất trong Đông Ngọc Hoàng phái, cả đời hắn yêu nhất là nuôi dưỡng linh thú, rất nhiều linh thú của các tu sĩ Kết Đan trong môn phái là mua từ chỗ hắn.

Trên người hắn treo kín đặc những túi linh thú, ngày thường đều chứa mấy trăm linh thú, mỗi lần đối địch là hắn lại chiêu ra hơn tám trăm con linh thú, dùng số lượng chụp tử đối phương. Trong đợt trộm này, Ngô Long cũng bị trộm, nhưng cũng không biết hắn bị mất bao nhiêu, chỉ nghe nói là không ít.

Hắn bây giờ còn có thể hừ lạnh, xem ra không phải là mất ít mà là mất quá nhiều nên phát điên rồi.

Từ Thương chân nhân hỏi; “Ngô sư đệ, ngươi mất bao nhiêu linh thú?”

Ngô Long hắc hắc cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Toàn bộ!”

“Cái gì?” Mọi người còn tưởng mình nghe nhầm, Từ Thương chân nhân cũng hỏi lại một câu.

“Toàn bộ, tất cả những linh thú hình thể lớn của ta đều không còn, kể cả trứng cũng bị trộm hết, tuy nhiên ta cũng đoán được sở thích của người này. Tên trộm này không thích côn trùng, hắn đánh cắp toàn bộ linh thú có thịt của ta đi nhưng linh thú loại sâu lại không lấy một con.” Ngô Long âm lãnh nói.

Lúc này có người xen vào: “Vậy ngươi thật đúng là may mắn, ít nhất hắn còn để lại cho ngươi một ít linh thú, còn tốt hơn là không còn con nào. Sâu có số lượng lớn, ngươi không cần phải lo lắng lúc đối địch không có linh thú để dùng.”

“May mắn? Trộm hết pháp bảo của các ngươi đi, sau đó lưu lại một đống pháp khí cho các ngươi, các ngươi còn cao hứng được không? Nếu sâu lợi hại như thế thì ta cần gì phải nuôi dưỡng linh thú khác!” Ngô Long rất tức giận, dùng âm thanh lạnh lẽo mắng.

“Đúng rồi, hình như không nghe nói Hư Thanh điện bị mất linh thú nào. Hơn nữa, Hư Thanh điện các ngươi có một người rất khả nghi, không phải những linh thú này đều bị nàng bắt đi ăn thịt rồi chứ?” Lúc này, có tu sĩ đột nhiên nhắc tới, tim Trúc Vô và Trúc Hữu nảy lên một cái nhưng lại lập tức trấn định.

Trúc Vô đứng lên, ôm quyền cung kính nói: “Các vị trưởng lão, Hư Thanh điện chúng ta quả thật không mất linh thú nào, đó là bởi vì không có mà mất. Ngoài sư huynh Trúc Hữu có nuôi một con Minh Phong thú để trông coi đan lô thì cũng chỉ có một đệ tử nuôi mấy con thỏ thôi. Hơn nữa, con Minh Phong thú kia sư huynh luôn luôn mang theo bên người.”

“Không phải là các ngươi không có linh thú mà là vì thỏ không ăn cỏ gần hang.” Ngô Long đã sớm hoài nghi bọn họ, lúc này liền liếc mắt nhìn Trúc Vô, âm lãnh nói.

Trúc Vô lắc đầu, “Thật sự không có, các đệ tử khác nhiều nhất cũng chỉ có linh thú cấp một hoặc cấp hai, linh thú loại này đến bản thân còn không muốn, cả ngày ném ở Hư Thanh phong chạy loạn. Không biết là bị lạc đường hay bị tặc nhân kia bắt đi nhưng vì không đáng giá tiền nên cũng không có ai quan tâm. Nếu mọi người không tin thì có thể tới Hư Thanh điện nhìn xem.”

“Vậy nữ nhân Kim Phi Dao kia thì sao?” Ngô Long nhìn Trúc Vô chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn nói dối.

Trúc Vô lắc đầu, thở dài, “Nàng sắp ăn kiệt Hư Thanh điện chúng ta rồi. Đã nhiều ngày nay ta phải để đệ tử ra ngoài bán vài món pháp bảo, đổi linh thạch mua chút linh cốc về cho nàng ăn.”

Thật ra Kim Phi Dao căn bản chưa từng ăn một chút linh cốc nào của bọn họ mà tự mình trốn trong cấm chế cả ngày đun nấu các thứ, Bạch Giản Trúc tự dưng trở thành tiểu nhị, suốt ngày chạy tới Hư Thanh điện báo cáo hành tung của nàng.

“Vậy mấy ngày nay các ngươi có thấy nàng ăn thịt hay là phát hiện da lông hoặc xương thú không?” Diệu Ngữ chân nhân cũng nghi hoặc hỏi.

“Dứt khoát gọi nàng tới đây hỏi xem, xem nàng có thể nói dối trước mặt nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy không.” Có người ra đề nghị, lập tức được mọi người ủng hộ, đều nói Hư Thanh điện phải đưa Kim Phi Dao tới đây.

Trúc Vô khó xử nói: “Các vị trưởng lão, Kim Phi Dao đang không ở Hư Thanh điện. Gần đây nữ đệ tử Đông Đài điện Ngọc Châu thường đến tìm nàng, sáng sớm hôm nay đã gọi nàng ra ngoài, nói muốn đến Tiên Mỹ thành mua đồ.”

“Tiên Mỹ thành?” Nếu đến đó thì ít nhất cũng phải ngày mai mới về, mọi người thật bất mãn, sớm không đi muộn không đi, sao lại đi hôm nay? Trưởng lão Đông Đài điện lập tức bị hơn mười ánh mắt găm vào.

Cũng không phải ta làm, nhìn ta làm gì? Trưởng lão Hàn Phong của Đông Đài điện tức giận oán thầm.

Tiên Mỹ thành nằm cách Đông Ngọc Hoàng phái khoảng bốn năm canh giờ bay, là một thành thị khá lớn, mấy chục môn phái chung quanh đều có người tới đây mua bán.

Nhưng từ khoảng một trăm năm trước trở lại đây, chung quanh Tiên Mỹ thành thường có nữ tu sĩ mất tích một cách khó hiểu, phái người đi tìm cũng không thu được kết quả. Ngay cả Đông Ngọc Hoàng phái cũng bị mất tích ba nữ đệ tử Luyện Khí kỳ, điều này khiến cho lòng người hoảng hốt, cuối cùng các nữ đệ tử muốn đi Tiên Mỹ thành đều sẽ đi cùng nam tu sĩ.

Sau này số người mất tích ít hơn, một năm khoảng một, hai người cho nên cũng không có cảnh mấy chục môn phái hợp lực đi tìm như trước. Ngọc Châu muốn tới Tiên Mỹ thành nhưng lại sợ gặp phải chuyện không may nên mới kéo Kết Đan kỳ Kim Phi Dao đi theo.

Chủ yếu còn là vì quan hệ với Phong Vân Trúc. Ngọc Châu thường tới tìm Kim Phi Dao, muốn tạo quan hệ tốt với nàng, sau đó nhờ nàng nói giúp vài lời hay trước mặt Phong Vân Trúc.

Kim Phi Dao nào có thời gian rảnh như vậy, ngày nào cũng bận xử lý những yêu thú ăn trộm được, căn bản không đếm xỉa đến nàng. Nhưng Ngọc Châu lại biết Kim Phi Dao thích gì, lần nào đến cũng đem theo mấy thùng thức ăn ngon, nể tình chúng, Kim Phi Dao mới tiếp nàng.

Lúc này nàng chịu đi tới Tiên Mỹ thành cùng Ngọc Châu ngoài lý do cá tu sĩ Đông Ngọc Hoàng phái tử thủ linh thú khiến nàng ba ngày nay không bắt được gì thì nàng còn muốn bán vài long hồn, đổi chút linh thạch.

Nhưng tình huống hiện tại là sao? Kim Phi Dao vừa hỏi thăm xong thị trường long hồn, cùng Ngọc Châu đi ra khỏi cửa hàng thì bên cạnh nhoáng lên một đạo nhân ảnh, Ngọc Châu đang đi theo sau nàng bỗng dưng tiêu thất.

Cướp tu sĩ Trúc Cơ giữa đường, coi ta là người chết sao? Kim Phi Dao thấy nhân ảnh kia lách vào một ngõ nhỏ, giận dữ đuổi theo.

Bóng đen lủi cực nhanh, có vẻ rất quen thuộc địa hình nơi này, vòng vo vài vòng trong các ngõ nhỏ, cắt đuôi Kim Phi Dao trước một ngõ cụt.

Nhìn cái ngõ, Kim Phi Dao có chút phiền não, Ngọc Châu bị người bắt mất trước mắt mình, một mình mình trở về dường như không được tốt lắm. Tiểu cô nương mập mạp kia thực ra tính tình khá tốt, hơn nữa lại có ý với Phong Vân Trúc, nếu Phong sư huynh vốn muốn cưới nàng mà bản thân lại thấy chết không cứu thì không phải là đã lấy không Thập Nhị Yêu Linh trận của Phong sư huynh sao?

Dám gây phiền toái cho ta, xem ta thu thập ngươi thế nào! Kim Phi Dao chỉ hai ngón tay về hướng hai mắt, mắt lóe bạch quang, nàng liền nhìn thấy chỗ ngõ cụt xuất hiện một cái khóa cấm chế.

“Nơi này quả nhiên có cấm chế, Tham Linh thuật của A Bố thật là hữu dụng. Ta muốn nhìn xem là loại người nào mà to gan như thế, dám bắt cả tu sĩ Trúc Cơ của Đông Ngọc Hoàng phái.” Kim Phi Dao nhìn cấm chế đang phát ra bạch quang nhàn nhạt, lấy tài liệu mở khóa trong thủ trạc ra, chuẩn bị dùng phương pháp mở khóa mà A Bố dạy để mở cấm chế.

Bình luận

Truyện đang đọc