Rốt cục cũng biết chuyện này, Hoa Uyển Ti nhiệt tình hơn với Nhâm Hiên Chi, lúc nào cũng muốn bàn bạc chuyện thải bổ. Nàng luôn muốn lôi kéo Nhâm
Hiên Chi thảo luận cẩn thận về vấn đề công pháp, còn hỏi không ít việc
chi tiết khiến cho Nhâm Hiên Chi có chút xấu hổ.
Đúng thế, hắn có thể hái bổ ngay giữa thanh thiên bạch nhật tại dã ngoại, cũng có thể
mặt không đỏ tim không đập mạnh hái bổ xong hai mươi người, sau đó chạy
tới nơi khác tiêu sái, nhưng không biết tại sao hắn lại không muốn thảo
luận vấn đề này với Hoa Uyển Ti.
Nhưng Hoa Uyển Ti lại rất thích, lúc nào cũng nói chuyện này với hắn, còn có vẻ đặc biệt nhiệt tình, hỏi nhất thanh nhị sở. Xem ra nàng đúng là đã tìm được người có tiếng nói
chung, bàn bạc rất vui vẻ.
Kim Phi Dao ngồi một mình một bên
ngây ngốc nhìn hai người bọn họ nói về chuyện mà mình hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, ngay cả Mập Mạp cũng sán lại, rất hứng thú nghe,
thỉnh thoảng còn phát biểu ý kiến, đáng tiếc là lời nó nói chỉ có Kim
Phi Dao nghe hiểu được. Vậy mà lại bị xa lánh, hơn nữa nội dung bản thân còn không thể chen vào một lời, nàng đành phải trừng mắt lườm bọn họ
vài lần, không có lời nào để nói.
Nhâm Hiên Chi giống như một
tiểu cô nương ngại ngùng, mím môi thành thành thật thật ngồi trên phi
thảm, Hoa Uyển Ti hỏi cái gì hắn liền uhm một tiếng, lúc lại gật gật
đầu. Vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất xấu hổ lại có chút vui mừng khiến người
ta hoàn toàn không rõ lúc này hắn đang nghĩ gì. Nhìn bộ dáng kia của
hắn, Kim Phi Dao cảm thấy buồn cười, tên dâm ma kia thế mà lại bị rơi
xuống hạ phong, thành thật giống một đồng tử chưa từng tiếp xúc với nữ
nhân.
Trên đường đi có mấy lần gặp tu sĩ hai tộc Nhân – Ma đều là Nhâm Hiên Chi ra mặt giao tiếp, đều thuận lợi thông qua. Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Nhiều tu sĩ Nhân – Ma như vậy, sao ngươi vừa báo danh đã dễ
dàng được buông tha?”
Nhâm Hiên Chi nhàn nhạt nói: “Ta là một
trong tám đại chân nhân của Minh Nguyệt các, lần này đi ra khai chiến
với Yêu tộc, ta lấy thân phận tiên phong. Lần chiến đấu nào ta cũng đi
lên hàng đầu, đã sớm có chút thanh danh trong tam tộc, đương nhiên là
nghi vấn gặp phải cũng ít đi.”
“Ngươi có biết Bắc Thần Linh giới
có môn phái nào tới không?” Kim Phi Dao thấy bọn người kia đều là người
của mười hai Linh giới, hẳn là quan hệ gần gũi hơn những Nhân tộc ở đây, có thể thăm dò được chút chuyện. Dù sao bọn họ cũng là người tới sau,
nhìn từ một phương diện thì là cùng hội cùng thuyền.
“Đã tới rất
nhiều, mỗi Linh giới đều cử ra không ít nhân thủ, hợp thành mười hai
quân.” Loại việc này Nhâm Hiên Chi vẫn biết được, nghĩ rằng Kim Phi Dao
là người Bắc Thần Linh giới, hẳn là quen biết nhiều, vì thế hỏi: “Ngươi
muốn hỏi môn phái nào?”
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, “Kim Khôn môn, có môn phái đó không?”
“Kim Khôn môn? Là môn phái của Hùng Thiên Khôn?” Nhâm Hiên Chi vừa nghe đã biết nàng nói tới ai.
“Hả, hắn nổi tiếng vậy sao?” Kim Phi Dao rất vui mừng, Hùng Thiên Khôn càng
nổi danh nghĩa là Kim Khôn môn sẽ càng lớn mạnh. Xem ra năm đó không làm sai, môn phái của mình đã càng lúc càng lớn rồi.
Nhìn bộ dáng
vui sướng của Kim Phi Dao, Nhâm Hiên Chi lại nhớ tới tên Hùng Thiên Khôn trông như nữ nhân kia. Lần đầu tiên nhìn thấy người này, nếu không phải ngửi thấy mùi vị nam nhân trên người hắn thì thiếu chút nữa hắn đã
tưởng là nữ. Nói về tướng mạo, người này cơ hồ không phân biệt hơn kém
với Hoa Uyển Ti, trưởng thành như vậy thì gọi gì là nam nhân chứ.
Hơn nữa, cả ngày lại cứ làm ra bộ dáng thẹn thùng khiến cho tâm của vô số
tu sĩ bị thay đổi, suốt ngày vây quanh hắn, không biết đã tặng hắn bao
nhiêu thứ. Còn may tâm trí bản thân kiên định, không có hứng thú với nam nhân, nếu không thì cũng đã lầm đường lạc lối. Khuôn mặt dịu dàng thẹn
thùng của Hùng Thiên Khôn hiện lên trong đầu Nhâm Hiên Chi, hắn sợ tới
mức vội vàng nhìn sang Hoa Uyển Ti, mau chóng đuổi bóng dáng Hùng Thiên
Khôn ra ngoài.
Thấy hắn không nói gì, Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghĩ chẳng lẽ người này không buông tha cả Hùng Thiên Khôn?
Phát hiện ánh mắt Kim Phi Dao thay đổi, Nhâm Hiên Chi lập tức hiểu ra nàng
đang nghĩ tới cái gì, vì thế liền nói: “Người này tâm ngoan thủ lạt,
trông bề ngoài rất giống nữ nhân, lúc mới tới thì đi cùng mười hai quân
chúng ta nhưng sau này đã bị Ma tộc đưa đi rồi.”
“Ma tộc đưa đi
rồi? Không lẽ là một người tên Hồng?” Kim Phi Dao thốt lên, nếu bị Hóa
Thần kỳ Hồng mang đi thì dữ nhiều lành ít, cúc hoa khó giữ a.
“Chính là hắn, tên Hồng một người thành quân đó, phi thường lợi hại, ngươi
quen biết cũng thật nhiều nha.” Nhâm Hiên Chi không ngờ nàng lại quen
biết nhiều người như vậy, mà toàn những nhân vật không biến thái thì
cũng lợi hại. “Mười hai quân chia thành ba nhánh, hắn được Ma tộc đưa
tới nơi khác, hiện tại hai tộc Nhân – Ma hợp tác cho nên là hắn tự
nguyện đi.”
“Uh.” Kim Phi Dao lên tiếng, trong lòng lo lắng cho
Hùng Thiên Khôn, Hồng là tên đại biến thái, có trời mới biết sẽ xảy ra
chuyện gì.
Nghĩ đến tu sĩ Hóa Thần kỳ này, lòng Nhâm Hiên Chi lại trầm xuống, hắn đã dừng ở Nguyên Anh hậu kỳ quá lâu rồi, lẽ ra phải sớm tiến giai Hóa Thần kỳ rồi. Mặc kệ Nguyên Anh hậu kỳ lợi hại thế nào thì vẫn kém Hóa Thần kỳ không phải chỉ một chút.
Vì thế, hắn nói với Kim Phi Dao: “Thế cục hiện tại rất không tốt, ta cảm thấy ngươi nên sớm tiến giai Hóa Thần kỳ mới tốt, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng. Lần
này sau khi trở về ta sẽ bẩm báo sư môn, sau đó bế quan đánh sâu vào Hóa Thần kỳ.”
Kim Phi Dao không ngờ Nhâm Hiên Chi lại quan tâm mình
như vậy, vô cùng khiếp sợ nhìn hắn, không phải người này ăn nhầm thuốc
chứ?
Không ngờ sau đó hắn nói tiếp: “Nếu không thì ngươi không
thể bảo vệ được Tiểu Ti, tướng mạo của nàng dễ dàng hấp dẫn các tu sĩ có ý đồ bất lương, tu vi của ngươi quá thấp. Nếu ta tiến giai Hóa Thần kỳ
trước thì ngươi phải giao tiểu Ti cho ta bảo vệ bởi vì ngươi không bảo
vệ được nàng.”
“Ngươi có bệnh à?” Kim Phi Dao quả thực hết chỗ
nói rồi, Hoa Uyển Ti còn cần người khác bảo vệ? Hơn nữa kể cả là bảo vệ
thì cũng phải là nàng bảo vệ ta mới đúng.
Nhâm Hiên Chi không để ý đến sự phản đối của Kim Phi Dao mà lại quay đầu nói chuyện phiếm với
Hoa Uyển Ti. Hoa Uyển Ti vui vẻ cười nói, trong lòng cảm thấy Kim Phi
Dao và Nhâm Hiên Chi thực thú vị.
Hai người dọc đường đi ngươi mắng ta hai câu, ta nói ngươi vài lần, nhao nhao ồn ào đi tới doanh địa của Nhân tộc.
Từ xa đã trông thấy trên mặt đất đỏ xuất hiện một tòa thổ thành, vách
thành đã được luyện chế lẫn cả khoáng thạch trong đất làm ánh lên đủ
loại sắc màu. Nó đã không còn là đất đỏ bình thường mà là tường thành
kiên cố.
“Cái này cần bao nhiêu năm chứ? Ngay cả vật như vậy cũng luyện chế ra, hoàn toàn là ý định ở lại lâu dài đây mà.” Kim Phi Dao
nhìn tòa thổ thành, ba tộc đều lãng quên chủ nhân ban đầu của nơi này,
Địa tộc.”
“Địa bàn thì đương nhiên là nhiều hơn cái nào tốt cái đó, có ai ngại ít đâu.” Nhâm Hiên Chi đáp.
Kim Phi Dao lại chỉ xuống đất, nói: “Các ngươi mới đả thông thông đạo đã
lập tức đi cướp của người khác, cuốn toàn bộ thế giới vào chiến tranh
cũng chỉ là để cướp bóc. Thực ra giao dịch cùng nhau là xong, chỉ cần
chung sống hòa bình, cử vài tu sĩ đi trao đổi những thứ mình không có,
căn bản sẽ không có ai quản, có nhất thiết phải đánh thành như vậy
không?”
“Sao lại không? Mỗi Linh giới đều có các thứ đặc trưng
của riêng mình. Hơn nữa, Yêu tộc không thể lên Thần cấp giới, thực lực
Yêu tộc ở Linh cấp giới quá lớn, cả Hóa Thần kỳ và Luyện Hư kỳ đều ỏ
đây, thực lực tam tộc không thể cân bằng, phát sinh chiến tranh là
chuyện rất bình thường.” chỉ cần Nhân tộc chiếm được nhiều Linh giới, tu sĩ Nhân tộc sẽ kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa. Bên cạnh đó, chiến
tranh có thể dẫn phát giết chóc, chỉ riêng điểm này là Nhâm Hiên Chi sẽ
không từ chối rồi.
“Ngươi có biết vì sao Yêu tộc không thể lên
Thần cấp giới không?” Kim Phi Dao đột nhiên hỏi, nàng muốn xem người
khác có biết chuyện Thần cấp giới bị hạ cấm chế không.
Nhâm Hiên
Chi trầm mặc một chút, sau đó nói: “Trước kia không biết, sau khi tới
nơi này mới nghe nói. Nghe nói Yêu tộc từng đắc tội một gã Nhân tộc
cường đại, hắn liền hạ cấm chế lên Thần cấp giới, che hết Thần cấp giới
lại. Thần cấp giới chính là nơi sinh ra Yêu tộc nhiều nhất, nơi đó có vô số yêu thú cấp chín, vốn hàng năm đều xuất hiện không ít Yêu tộc. Nhưng từ sau khi bị hắn cấm thì lôi kiếp không hạ xuống được khiến cho yêu
thú ở Thần cấp giới không thể tiến giai Thần Thú kỳ, ngay cả Yêu tộc ở
Linh cấp giới cũng không thể lên Thần cấp giới.”
“Thật ra chỉ cần mở cấm chế ra, để toàn bộ Luyện Hư kỳ lên Thần cấp giới, giống như Nhân tộc, cứ Hóa Thần, Luyện Hư kỳ là lên Thần cấp giới, đến lúc đó thì Yêu
tộc sẽ không còn bị vây ở đây, tự nhiên cũng sẽ lên Thần cấp giới tìm
tài liệu lôi tính, đến lúc đó thì thực lực sẽ cân bằng.” Kim Phi Dao đề
nghị.
“Không có khả năng. Không có ai biết phải mở cấm chế thế
nào, hơn nữa kể cả có mở ra thì chiến tranh phải phát sinh cũng sẽ phát
sinh.” Nhâm Hiên Chi lắc đầu, nếu thật sự không có đánh nhau thì hắn sẽ
nhàm chán đến chết.
Kim Phi Dao nhún vai, hừ một tiếng: “Chỉ vì
ích lợi lại còn nói thực lực không cân bằng cái gì, càng ngày càng không chịu nổi đám người các ngươi.”
“Chuyện đó không liên quan ta, ta chỉ muốn nhìn thế giới này hỗn loạn, ích lợi chỉ là thuận tiện mang
theo thôi.” Nhâm Hiên Chi cười nói, người khác là vì lợi ích mới phát
động chiến tranh, bản thân hắn thì không, chỉ cần có thể tai họa đến thế giới này, chiến tranh càng nhiều càng tốt.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới trước thổ thành, lập tức có tu sĩ Nhân tộc lao tới tra
hỏi. Nhâm Hiên Chi lấy một tấm ngọc giản ra, báo thân phận của mình là
bọn họ được cho vào thành.
Bay vào thổ thành, Kim Phi Dao nhất
thời câm nín. Thổ thành này căn bản chỉ là một vòng tường vây thôi, ngay phía dưới tường vây chính là cửa vào thành thị do Địa tộc đào ra. Hóa
ra chỉ là làm một bức tường vây bảo vệ thành trấn dưới lòng đất, nàng
còn tưởng rằng thật sự có một tòa thành xinh đẹp trên mặt đất.
Đi theo Nhâm Hiên Chi, bọn họ đi tới thành trấn dưới lòng đất, đây là tòa
thành lớn nhất Trọng Thổ Linh giới được Địa tộc xây dựng lúc linh thạch
vẫn còn được dùng làm tiền.
Kim Phi Dao vốn tưởng rằng sẽ nhìn
thấy một thành trấn xinh đẹp giống như doanh địa Yêu tộc bên kia, ai ngờ ngoài việc rất rộng ra thì tòa thành này căn bản không thể đánh đồng
với thành trấn bị Yêu tộc chiếm. Linh thạch trên đất đều bị lấy đi, vách tường bóng loáng thủng lỗ chỗ. Xem ra sau khi Địa tộc trở nên nghèo
túng thì nơi này bị phá hoại không ít.
“Linh thạch lát đường
không phải là sau khi các ngươi tới khoét đi đó chứ?” Kim Phi Dao tò mò
hỏi, nàng biết Linh giới này không coi trọng linh thạch, không có khả
năng đào những linh thạch đó lên, cũng vì nàng thấy những chỗ khảm linh
thạch bên doanh địa Yêu tộc không hề tổn thất chút nào, đâu có giống nơi đây, một khối cũng không thừa lại, chỉ có những hố nhỏ còn đó do bị
khoét mất linh thạch.
“Là mười hai quân làm.” Nhâm Hiên Chi gật đầu đáp.
“Mười hai quân cái gì, cứ nói thẳng là các ngươi làm là được. Nơi này linh
thạch không đáng giá, là các ngươi đào mang về dùng nha.” Kim Phi Dao
cười nói.
Nhâm Hiên Chi không đáp lời nàng, lúc trước, khi mới
tới Linh giới mới này, bọn họ phát hiện nơi này không dung linh thạch
làm vật trao đổi mà dùng Long Ngâm đan gì gì đó. Hỏi thăm mới biết là do Trọng Thổ Linh giới loạn lấy linh thạch, linh thạch quá nhiều dẫn tới
việc dùng Long Ngâm đan làm giao dịch. Cũng vì tin tình báo này nên mười hai quân mới tới Trọng Thổ Linh giới trước tiên, linh thạch có thể
nhiều tới mức làm thay đổi tiền tệ thì chắc chắn vẫn chưa hết được.
Đợi tới nơi mới phát hiện đây lại là một vị trí quan trọng, các Linh giới
chung quanh Trọng Thổ Linh giới, ngoài Thanh Lưu Linh giới ở tít dưới
đáy biển ra, thì cái nào cũng cách xa vô cùng, kể cả đi đường biển thì
cũng chỉ có vài lộ tuyến tương đối cố định, còn nếu bay loạn trên biển
thì chỉ có đường chết. Nếu muốn đi tới hai mươi mấy Linh giới chung
quanh kia thì nhất định phải tới Trọng Thổ Linh giới nghỉ ngơi hồi phục.
Vì trên biển có vô số tiểu đảo nên không phải tất cả các Linh giới đều có
Truyền Tống trận, việc qua lại giữa đại bộ phận các Linh giới chủ yếu là trực tiếp phi hành hoặc dùng hải thuyền, và Trọng Thổ Linh giới chính
là nơi nghỉ ngơi trung gian. Cũng bởi dù lui hay tới đều phải thông qua
nơi này, cộng thêm việc có nhiều khoáng thạch nên Yêu tộc giữ trọng binh ở đây, song phương đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Linh thạch mà
mười hai quân mong đợi cũng ít đến đáng thương, ngay cả linh thạch lát
sàn cũng bị đào sạch. Sau khi phái người đi đào tìm linh thạch lại phát
hiện nơi này có rất nhiều chủng loại khoáng thạch, linh thạch thì không
lấy được bao nhiêu nhưng lại kiếm về không ít tạp quặng. Tuy nhiên,
những tạp quặng này đều không đáng giá, mang đi luyện chế thì không có
lời, khoáng thạch tốt thì không lấy được, bọn họ đào hơn một năm thì
chán không đào nữa.
Sau này phát hiện ra ở đây có Địa tộc sinh
sống, dáng người thấp bé thích hợp lấy quặng, nhưng lúc bọn hắn mới tới
đã giết không ít Địa tộc khiến cho bọn người kia nhìn thấy Nhân tộc liền bỏ chạy, căn bản không bắt được. Hiện tại tòa thành tên Bảo Quang này
đã hoàn toàn là doanh địa của Nhân tộc, nó không được bảo dưỡng hay sửa
sang gì, trở nên rách mướp tàn tạ, không còn chút ý nghĩa bảo quang nào.
Trong thành khá nhiều Nhân tộc, chứng tỏ người muốn tới lấy linh thạch rất
nhiều. Ba người dừng lại ở một nơi thoáng đãng, Nhâm Hiên Chi tự nhiên
kéo tay Hoa Uyển Ti, nói với Kim Phi Dao: “Tự ngươi đi tìm hạt giống đi, ta nghĩ ngươi nên hạ thấp tu vi xuống Luyện Khí hoặc Trúc Cơ, dựa vào
khuôn mặt và y phục của ngươi thì hẳn sẽ không bị ai nhìn thấu.”
“Vậy còn ngươi?” Kim Phi Dao nhìn bàn tay nắm tay Hoa Uyển Ti của hắn, mặt không biểu cảm hỏi.
Nhâm Hiên Chi thản nhiên nói: “Ta đưa Hoa Uyển Ti tới môn phái cùng ta. Lần
trước ta bị thương nặng đào tẩu, chắc chắn sư môn rất sốt ruột. Ta tiện
thể mang nàng đi gặp các sư huynh đệ của ta, sau đó sẽ đi tìm ngươi.”
“Đưa nàng đi gặp sư huynh đệ ngươi? Ngươi coi nàng là gì của ngươi vậy?” Kim Phi Dao đưa tay kéo Hoa Uyển Ti lại, lại bị Nhâm Hiên Chi kéo trước một bước, tay chộp vào không khí.
Kim Phi Dao liền kêu lên: “Uyển Ti, ngươi có muốn đi cùng hắn gặp sư huynh đệ hắn không?”
Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, cười nói: “Ta đi cùng hắn một chút, có lẽ có chuyện tốt gì đó không biết chừng.”
“Ngươi lại muốn đi theo tên sắc lang này, ta thật sự đã phí công thương ngươi, ngươi đi chắc chắn sẽ thành tàn hoa bại liễu.” Kim Phi Dao nghe nàng
trả lời thì tức giận bất bình nói.
Hoa Uyển Ti cười không nói,
trực tiếp truyền âm: “Được rồi, ta là con rối của ngươi, bên trong thân
thể có thần thức của ngươi, muốn chạy cũng không thoát nha. Ta đi thăm
dò tình hình, hiểu rõ tình huống sẽ có lợi cho chúng ta, kể cả ngươi có
thể trà trộn vào cả ba tộc nhưng hiện tại vẫn là thế lực nhỏ nhất. Ta sẽ xem xem có cơ hội nào tốt để phát huy thế lực của chúng ta hay không.”
Kim Phi Dao suy nghĩ, nói cũng đúng, hiện tại bản thân mới có một vạn Địa
tộc vô dụng, nếu muốn khống chế nguồn khoáng thạch của nơi này thì phải
tìm hiểu rõ rang tình huống của ba tộc Nhân – Ma – Yêu. Dù sao bây giờ,
thế lực nhỏ nhất chính là mình, hơn nữa dã tâm lớn nhất hình như cũng là mình.
“Đi đi, dù sao hắn cũng không động tay động chân với ngươi được, hơn nữa kinh nghiệm của hắn còn không bằng ngươi, ai chiếm tiện
nghi ai còn chưa biết đâu.” Kim Phi Dao yên lòng, khoát tay về phía bọn
họ, ha ha cười nói.
Nhâm Hiên Chi hung hăng trừng mắt với nàng vài lần rồi kéo Hoa Uyển Ti bỏ đi.
“Người này chắc chắn là muốn đưa nàng dâu về ra mắt sư huynh đệ, đến lúc đó để xem ngươi làm thế nào.” Kim Phi Dao thử kiểm tra, dựa vào thần thức đặt trong cơ thể Hoa Uyển Ti, nàng có thể dễ dàng biết được bọn họ đi về
phía nào.
Phát hiện không có vấn đề gì, nàng nghe theo lời Nhâm
Hiên Chi, hạ thấp tu vi xuống Trúc Cơ sơ kỳ, chuẩn bị đi ra chợ xem sao. Đi được vài bước nàng mới nghĩ ra, Nhâm Hiên Chi căn bản không nói cho
nàng biết chợ ở chỗ nào.
Kim Phi Dao chỉ có thể mắng vài câu rồi
tự mình đi tìm chợ. Hỏi thăm vài người nàng mới tìm được chợ của thành
Bảo Quang, đó là một cái chợ tự phát của tu sĩ, phần lớn hàng hóa là các thứ hỗn tạp, trong đó có không ít các thứ kiếm được nhờ giết chết Yêu
tộc.
Nàng nhìn chằm chằm hàng hóa bày trong các hàng quán, chỉ
cần thấy thứ gì gieo trồng được là ngồi xổm xuống hỏi. Hỏi một vòng, cơ
hồ đều là hạt giống của vài loại linh thảo, căn bản không có thứ gì ăn
được. Cảm thấy cứ tìm như vậy không phải là cách hay, Kim Phi Dao dứt
khoát tìm một góc trống, trải da thú ra, viết một tấm bài thu mua hạt
giống rồi ngồi xuống đợi.
Chiêu này khá hiệu quả, một lát sau đã
có tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ mang hạt giống tới bán, có vài loại
ăn được, có vài loại linh thảo, Kim Phi Dao không từ chối thứ gì, thu
mua toàn bộ. Cơ bản những hạt giống lương thực đều do tu sĩ Luyện Khí kỳ bán, chỉ có bọn họ mới thu hồi những thứ không đáng tiền này, mang theo để đổi được chút linh thạch nào hay chút ấy.
Bên Linh giới này
không cần linh thạch nhưng mười hai quân vẫn quen dùng linh thạch để
giao dịch, vì thế linh thạch trong tay Kim Phi Dao lúc này đã có tác
dụng. Tuy nhiên, vì bị ảnh hưởng bởi thói quen nơi đây nên tất cả các
thứ đều được chào bán với giá rất cao.
Lúc Kim Phi Dao đang xem
xét một hạt giống chưa từng thấy, to bằng quả bí đỏ từ một tu sĩ Luyện
Khí kỳ thì một nam tu sĩ Hóa Thần kỳ đi tới trước quầy hàng. Hắn vốn chỉ đi ngang qua nhưng vừa nhìn thấy Kim Phi Dao liền dừng bước, nhìn nàng
thật lâu, lại nhìn tấm mộc bài thu mua hạt giống đặt trước mặt nàng.
“Thứ này ta không biết là cái gì, rốt cục có ăn được không?” Kim Phi Dao vỗ
vỗ hạt giống to đùng kia, nghi hoặc hỏi tu sĩ Luyện Khí trước mặt.
Những tu sĩ Luyện Khí này tới đây là để phục vụ các trưởng lão hoặc làm việc
vặt vãnh cho các tu sĩ cấp cao, lên chiến trường không phải là việc của
bọn họ. Nghe thấy Kim Phi Dao hỏi về hạt giống, hắn liền giải thích:
“Tiền bối, thứ này thật sự ăn được đó, là ta nhặt được lúc đi qua Linh
giới trước đó. Ta cũng đã nhìn thấy Nhân tộc nơi đó ăn cái này, hình như là nghiền ra rồi thêm nước làm thành bánh nướng. Tên thì để ta nghĩ
xem, lúc đó cũng nghe nói rồi.”
Nghĩ một lúc, tu sĩ Luyện Khí kỳ
vỗ tay nói: “Đúng rồi, hình như tên là Phấn Bánh Căn, cắt nó thành từng
miếng nhỏ, gieo xuống đất là xong, không cần tưới nhiều nước, lúc mọc
lên rất cứng cáp.” Tuy hắn không biết tu sĩ Trúc Cơ mua thứ này làm gì
nhưng chắc chắn không ai muốn mua thứ phiền toái, nói càng đơn giản càng tốt.
“Được rồi, ngươi định bán bao nhiêu linh thạch?” trồng đơn
giản như vậy là tương đối thích hợp ruộng bùn kia, Kim Phi Dao liền hỏi.
“Một trăm khối linh thạch hạ phẩm.”
“…” Kim Phi Dao rất ghét giá hàng nơi đây, tất cả đều do Địa tộc làm hại,
nếu không phải bọn hắn lấy linh thạch bừa bãi thì một hạt giống rách nát làm sao dám ra giá cao như vậy chứ.
“Coi như ngươi may mắn, hôm
nay tâm trạng ta rất tốt, cho ngươi!” nàng lầu bầu, lấy một trăm khối
linh thạch hạ phẩm đưa cho hắn.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ nhận linh
thạch liền đi, Kim Phi Dao thu Phấn Bánh Căn vào túi càn khôn, ngẩng đầu hỏi tu sĩ Hóa Thần kỳ vẫn đang đứng bên cạnh nhìn nàng chằm chằm: “Vị
tiền bối này có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngươi có hạt giống muốn bán cho
ta?”
Tên tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ kia đột nhiên đi tới, ngồi xổm
xuống trước quán của nàng, sau đó tò mò hỏi: “Phi Dao, ngươi giả dạng
làm Trúc Cơ kỳ ngồi đây mua hạt giống làm gì? Chẳng lẽ định tìm một nơi
không người làm ruộng?”
Hả? Kim Phi Dao trợn to mắt nhìn hắn,
người kia là ai chứ? Ta không biết hắn nha, chẳng lẽ là cừu gia? Không
đúng, ta căn bản không có cừu gia, hơn nữa ta còn chưa từng gặp người
này.
Nàng cẩn thận đánh giá người này, mi thanh mục tú, ngoại
hình không quá hai mươi lăm tuổi, ngũ quan nhìn qua quả thật có chút
quen mắt, nhưng tuyệt đối không biết nha. Rốt cục là ai? Còn gọi nàng là Phi Dao giống như rất quen thuộc vậy.
“Lần trước gặp thì ngươi
đang là Nguyên Anh trung kỳ, hiện tại không biết cao bao nhiêu? Không
phải ngươi tán công biến thành Trúc Cơ kỳ đó chứ? Không thể nào, kể cả
ngươi có làm vậy thì Thao Thiết cũng không thể để ngươi tán đến mức này. Hay là ngươi vì thoát khỏi Thao Thiết mà tự hủy kim đan, vì thế tu vi
mới hàng đến Trúc Cơ kỳ?” tên tu sĩ kia tiếp tục nói.
Kim Phi Dao thật sự không nhịn được nữa, nhướng mày ác thanh ác khí hỏi: “Rốt cục ngươi là ai?”
“Ta? Ngươi quên ta nhanh như vậy?” tu sĩ Hóa Thần kỳ kia trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy rất mất hứng vì nàng không nhận ra mình.
“Không cần giả vờ, ngươi rốt cục là ai mà lại biết nhiều chuyện của ta như
vậy?” Kim Phi Dao mắt lạnh trừng lên, giọng điệu rất không tốt.
“Aizzz…” tu sĩ Hóa Thần kỳ kia bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói: “Ta là Trúc Hư Vô.”
“A!”