TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Hoa Uyển Ti bất đắc dĩ nhìn Kim Phi Dao, lại liếc nhìn Nhâm Hiên Chi một cái, một nam nhân như vậy đã bị đạp hư. Lắc đầu, nàng truyền âm: “Ta cảm thấy ngươi chỉ cần nói xin lỗi là được, các ngươi cùng là tứ mãnh thú, hòa bình ở chung sẽ có lợi cho cả hai.”

“Hả?” Kim Phi Dao mang vẻ mặt không tình nguyện nhìn nàng, “Rốt cục là chuyện gì chứ, sao cuối cùng lại thành lỗi của ta? Chịu thiệt xin lỗi vậy, dù sao cũng không phải là đại sự gì.”

Vì thế, nàng lười biếng ngồi, không chút để ý nói với Nhâm Hiên Chi: “Nhâm đ*o hữu, hóa ra ngươi vì chuyện thành chủ thành Lạc Nhật mà tức giận, nếu ngươi nói thẳng với ta có phải là tốt không. Ta lúc đó cũng là nghe lời ngươi mới muốn thành toàn ngươi, cuối cùng lại thành không tốt. Thôi, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, chuyện này coi như hết.”

Tiếng nói vừa dứt, Hoa Uyển Ti liền thò tay vỗ bốp vào lưng nàng, mắng: “Ta nói là xin lỗi, thái độ đàng hoàng một chút.”

Kim Phi Dao đành phải đứng đắn, ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói lại lần nữa: “Nhâm đ*o hữu, chuyện này là do ta hiểu lầm, chỉ tại năm đó ngươi không nói rõ ràng với ta. Dù sao việc cũng đã xảy ra, ngươi cứ coi như ăn phải đồ ăn không hợp khẩu vị là được rồi.”

Người này nhất định không chịu nhận mình sai, nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, hai mắt chân thành nhìn Nhâm Hiên Chi, mặc kệ thế nào đều tỏ ra việc năm đó chỉ là hiểu lầm, chẳng phải nàng cố tình như thế, nhưng với sự quen thuộc của Hoa Uyển Ti với nàng thì nàng biết lúc trước chắc chắn Kim Phi Dao cố ý, nàng chỉ giả vờ hồn nhiên, làm ra bộ dáng thật tâm suy nghĩ cho người khác thôi.

Nếu thành chủ thành Lạc Nhật không xấu xí như vậy thì có lẽ nàng sẽ không ném Thôi Tình phấn, trăm phần trăm là nàng cố ý. Tuy nhiên, hiện tại thì trông thật giống như đúng là vô tình, không biết tên họ Nhâm này có bị nàng lừa không. Hoa Uyển Ti mắt lạnh nhìn hai người, muốn nhìn xem việc này giải quyết thế nào.

“Ngươi làm trò, chắc chắn là ngươi cố ý. Đừng có ra vẻ trung thực, hồn nhiên thuần khiết nữa, ta không mắc mưu đâu. Ngươi cho là mãnh thú đều tìm người tốt để phụ thân sao? Đừng quên chúng ta là những người giống nhau, ta ra vẻ đạo mạo, ngươi tỏ ra hồn nhiên thành thật, đó đều là chuyện cười. Người càng tỏ vẻ thế này thì càng chứng tỏ lúc trước ngươi cố ý, ngươi căn bản nghe hiểu ý của ta nhưng lại cố ý bẻ cong sự thật để chỉnh ta.” Nhâm Hiên Chi bất vi sở động, dù Kim Phi Dao có đưa ra ánh mắt trong trẻo hồn nhiên thế nào thì cũng bị hắn liếc mắt một cái nhìn thấu.

Nghe xong lời hắn, Kim Phi Dao nở nụ cười, điềm điềm nói: “Nhâm đ*o hữu đúng là lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi.”

“Đừng có cợt nhả nữa, chiêu này vô dụng với ta.” Nhâm Hiên Chi hừ lạnh.

Kim Phi Dao liền đổi từ tư thế ngay ngắn sang nửa ngồi nửa nằm lười nhác, không có chút thành ý hỏi: “Vậy ngươi định giải quyết thế nào? Đánh một trận sao? Ta có Nguyên Anh hậu kỳ giúp đỡ đấy, ngươi hiện tại thương thế chưa khỏi, lại một thân một mình. Ngươi là người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này được.”

Nàng rất hiểu, Nhâm Hiên Chi có thể ẩn nấp trong danh môn đại phái bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng bị phát hiện cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận may. Hơn nữa, hắn không hề khiêm tốn, trong môn phái hắn là nhân vật lớn, là vị chân nhân thường xuyên tiếp xúc với mọi người, thanh danh lại phi thường tốt, hoàn toàn trái ngược với hành vi dâm ma ngoài kia. Người không biết bản chất của hắn thì sẽ chỉ ấn tượng với vẻ công tử chính phái nhẹ nhàng tao nhã cả hắn mà không thể ngờ hắn là một dâm ma.

Mà hắn cũng là kẻ đại ác tới cực điểm, thích đi chung quanh làm chuyện tốt, hỗ trợ tà tu chỉ để có thêm nhiều người đi gây họa cho kẻ khác. Người tài giỏi như thế sẽ không trực tiếp đối mặt với nguy hiểm, hiện tại doanh địa yêu tộc cách đây không xa, hắn sẽ không động thủ.

“Muốn giải quyết rất đơn giản, ngươi để ta thải bổ một hồi, chuyện này liền cho qua. Không phải ngươi nói chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, nói vậy thì đối với ngươi mà nói đây cũng không coi là đại sự.” Nhâm Hiên Chi nheo mắt nhìn Kim Phi Dao, muốn xem nàng đáp lời thế nào.

“Ngươi thật sự cảm thấy đây là cách giải quyết tốt?” Kim Phi Dao ha ha cười nói, “Nhâm đ*o hữu, ngươi nói vậy chỉ là tùy hứng nói dỗi thôi, ta sẽ không vì thế mà tức giận đâu.”

Nàng sờ sờ trong túi, lấy ra một nắm thánh đan sáng lấp lánh. Những viên thánh đan to bằng viên trân châu trượt khỏi ngón tay nàng, rơi xuống sàn nhà thủy tạ, lăn lông lốc khắp nơi, có vài viên lăn đến bên chân Nhâm Hiên Chi. Nhìn đám thánh đan dưới đất, đồng tử Nhâm Hiên Chi lập tức co rụt lại.

“Nếu ta không nhìn lầm thì tu vi của Nhâm đ*o hữu đã sớm có thể tiến giai Hóa Thần kỳ, nhưng ngươi vẫn dậm chân ở Nguyên Anh hậu kỳ, tám phần là vì không đủ thánh đan, thực hồn tan hợp không tốt, ảnh hưởng đến quá trình tiến giai của ngươi. Bao nhiêu năm nay rốt cục ngươi mải làm cái gì vậy? Xem ra không kiếm được thêm viên thánh đan nào cả. Ta đã gặp một người giống chúng ta, tu vi của hắn đã Luyện Hư kỳ rồi, thế mà ngươi vẫn còn loanh quanh Nguyên Anh kỳ, thực khiến ta quá thất vọng.” Kim Phi Dao cười thật là gian trá, giao tiếp nhiều với gian thương cũng làm nàng học được chiêu nhìn người mà thả mồi.

Đối với Địa tộc mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng ăn no cho nên chỉ cần làm bọn họ no bụng là có thể thu phục. Còn với Nhâm Hiên Chi này thì bị kìm nén tu vi mới là chuyện quan trọng nhất, mà muốn tiến giai Hóa Thần kỳ thì thánh đan là thứ không thể thiếu.

“Nói đi, ngươi muốn gì?” Nhâm Hiên Chi nhặt viên thánh đan lên, hạt châu bé nhỏ này chính là thứ mà hắn muốn nhân dịp chiến tranh lần này để tìm kiếm, không ngờ trong tay Kim Phi Dao lại có nhiều như vậy, người này thật quá may mắn.

Kim Phi Dao hắc hắc cười nói: “Việc giữa hai chúng ta đều nhất bút câu tiêu, ngươi giúp ta xây năm cái địa hỏa lô, ta còn muốn gieo một ít giống thực vật phổ thông nữa.”

“Yêu cầu quá thấp, xem ra ngươi có rất nhiều thứ này.” Nhâm Hiên Chi nghịch nghịch viên thánh đan trong tay, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.

“Làm người phải phúc hậu, chúng ta quen thân như vậy, sao ta có thể lừa ngươi, ta còn muốn ngươi giới thiệu các môn phái cho ta. Nếu có thể thì ta hy vọng sớm khởi công, khoáng thạch lấy về đã nhiều lắm rồi.” Kim Phi Dao cười nói.

Nhâm Hiên Chi liếc nàng một cái, người như thế căn bản không cần phải dịu dàng làm gì, “Chẳng qua chỉ là năm cái địa hỏa lô thôi, ngươi chỉ thò ra hai cái sừng là có thể dụ những Địa tộc kia tới làm việc cho mình. Sớm biết thế thì lúc trước ta nên lộ cánh ra, trà trộn vào trong yêu tộc, phá hủy đại bản doanh của bọn họ.”

“Ai biết được yêu tộc có chủng tộc nào có cánh không, ta cảm thấy ngươi thò tai hổ ra là được, còn giống hơn là cánh, có khi còn trở nên đáng yêu.” Kim Phi Dao cười ha ha, đùa giỡn hắn.

“Địa hỏa ở đâu? Hãy đưa ta qua đó đi.” Nhâm Hiên Chi thật sự không muốn nhiều lời với nàng, lúc trước hắn thật điên rồ mới muốn hợp tác với mãnh thú.

“Hóa ra ngươi tìm ta là vì việc này, không ngờ ngươi cũng là một người nhiệt tình. Đi, ta đưa ngươi qua đó.” Kim Phi Dao đứng dậy, dẫn Nhâm Hiên Chi đi đến chỗ lấy địa hỏa.

Nhâm Hiên Chi lườm nàng một cái, lúc đứng dậy còn tranh thủ nhìn Hoa Uyển Ti. Trong lúc hai người nói chuyện thì Hoa Uyển Ti không nói một lời, cứ thế lẳng lặng ngồi đó nhìn bọn họ. Hắn biết các nàng có truyền âm trao đổi nhưng lại không biết các nàng nói gì. Hắn cũng muốn nói câu gì đó với Hoa Uyển Ti nhưng lại bị ánh mắt ngăn người ngàn dặm của nàng cản lại.

Còn nhiều thời gian.

Nhâm Hiên Chi xoay người rời đi, cùng Kim Phi Dao đi xem địa hỏa. Đứng bên bên cạnh cái động địa hỏa rộng năm trượng, hắn nhịn không được nói: “Ngươi thiếu tâm nhãn à? Thông đạo địa hỏa chỉ cần một trượng là đủ rồi, ngươi làm lớn như vậy là muốn đựng địa hỏa lô to ngần nào chứ?”

Nhầm rồi? Kim Phi Dao nghi hoặc nói: “Ngươi nói một hỏa lô có bao lớn? Không phải nói trong rất nhiều môn phái đều có mấy chục địa hỏa lô chuyên cung cấp cho đệ tử Luyện Khí kỳ dùng hay sao? Chỉ rộng một trượng mà đủ dùng cho nhiều hỏa lô như vậy?”

“Đương nhiên, đây là địa hỏa, lúc nào cũng có sẵn để dùng, chỉ cần rộng một trượng là có thể duy trì hai mươi phòng luyện khí. Ngươi đào một cái lớn thế này là muốn làm bao nhiêu phòng luyện khí?” Nhâm Hiên Chi nhìn nàng một cái, người này căn bản chưa từng dùng phòng luyện khí.

Kim Phi Dao chỉ từng dùng phòng luyện khí ở thành Lạc Tiên, thấy bếp lò ở giữa phòng luyện khí đó cũng coi như không nhỏ, nàng muốn làm cái lớn hơn chút cho nên mới bảo bọn họ đào một địa hỏa hố rộng năm trượng. Nghĩ nghĩ, nàng khoa tay múa chân hỏi: “Làm đơn giản thôi, trực tiếp làm một cái bếp lò lớn phía trên hố, có thể cung cấp cho khoảng trăm người cùng luyện khí, vậy sẽ không lãng phí.”

Nhâm Hiên Chi nghe vậy thì nhướng mày: “Ngươi nói gì vậy? Như vậy thì phải xây thế nào? Ngươi nói ta nghe thử xem.”

Vuốt mặt, Kim Phi Dao lại khoa tay múa chân, “Xây một cái bếp lò lớn, áp địa hỏa bên trong, sau đó làm vài cái bếp lò nhỏ ở vòng ngoài. Không cần phải xây phòng ốc gì cả, cứ trực tiếp đặt lộ thiên, mọi người cùng ngồi xuống luyện chế là được. Hỏa lớn như vậy, người sử dụng cũng được nhiều, ngươi thấy có được không?”

“Có phải chúng ta nên nói chuyện thánh đan trước hay không?” lúc trước nói là năm đại hỏa lô, Nhâm Hiên Chi còn tưởng rằng là chuyện nhỏ, nhưng hiện tại trông thấy thì không phải là chuyện nhỏ gì, hắn chưa thấy hỏa lô nào như vậy. Giờ phải suy nghĩ xem phải xây thế nào, biết đến khi nào mới xong?

Kim Phi Dao cười nói: “Ngươi muốn bao nhiêu? Mười viên?”

“Ngươi đuổi ăn xin à? Việc kia quá phiền toái, ngươi cho là chỉ việc bắt một Nhân tộc tới thì bọn họ sẽ giúp ngươi làm sao?” Nhâm Hiên Chi hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn nàng.

“Ngươi lợi hại như vậy sao?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi.

“Hừ!” Nhâm Hiên Chi chậm rãi nói: “Ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, về lĩnh vực luyện khí thì Minh Nguyệt các chúng ta là tốt nhất Thượng Diệp Linh giới, Thiện Ngữ chân nhân ta đây lại chính là cao thủ bậc nhất. Ngươi tìm đúng người rồi đó, người khác tới thì sẽ không làm ra được thứ ngươi muốn đâu.”

“Thực vậy sao?” Kim Phi Dao có chút không tin, ai biết người này có phải là đang nói hươu nói vượn để nâng giá trị bản thân lên không. Nàng chưa từng tới Thượng Diệp Linh giới, không biết Minh Nguyệt các luyện khí lợi hại đến đâu.

Nhâm Hiên Chi cũng không muốn giải thích nhiều, nếu Kim Phi Dao có nhiều thánh đan như vậy chứng tỏ trong một vài Linh giới có chỗ nào đó có rất nhiều hậu duệ thần thú, trao đổi với nàng chẳng qua chỉ để tiết kiệm thời gian cho hắn, nếu nàng không đồng ý thì hắn tự mình đi tìm là xong.

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?” Kim Phi Dao thấy Nhâm Hiên Chi không chịu nhiều lời, xem ra người này tính nếu không thỏa thuận được sẽ tự đi tìm. Hậu duệ thần thú không phải chỉ trong biển mới có, những nơi khác cũng có khả năng đang chạy loạn đầy đất, dù sao trong tay nàng cũng có nhiều, đổi cho hắn một ít cũng không sao.

“Năm trăm viên.” Nhâm Hiên Chi cũng không cần biết nàng có bao nhiêu, mở miệng nói. Thật ra trước khi gặp Kim Phi Dao thì hắn đã tìm được mấy con thần thú, nhưng vẫn bị chặn ở mức này. Với tu vi hiện tại của hắn, căn bản không cần năm trăm viên, có khả năng chưa tới năm mươi viên là hắn có thể tan hợp thành công với thực hồn, chỉ cần đi bế quan tiến giai Hóa Thần kỳ là xong.

Kim Phi Dao nghe liền nhảy dựng, tuy nàng nhiều thánh đan nhưng biết đâu sau này vẫn còn có tác dụng khác, nếu không phải để tăng tu vi mà chỉ để tan hợp thực hồn thì căn bản không cần nhiều như vậy.

Hai người liền bắt đầu cò kè mặc cả. Nhâm Hiên Chi chê thánh đan quá nhỏ, phẩm chất không cao. Kim Phi Dao lại bảo hắn công phu sư tử ngoạm, cũng không nhìn xem đối phương có đủ hàng hay không mà đã lung tung đòi này nọ.

Cuối cùng, đột nhiên Kim Phi Dao nhớ tới một sự kiện, nàng đã nhặt được một viên thánh đan ở Cùng Tạ Linh giới, vì thần thú đó sinh trưởng ở Cùng Tạ Linh giới nên nàng vẫn không dám ăn, chỉ sợ bên trong có thứ độc nào đó, ai dám chắc hậu duệ thần thú kia có thường xuyên ăn mấy thứ không an toàn hay không chứ. Vì thế nàng liền lấy viên thánh đan kia ra, thể tích đúng là to, phải bằng một trăm viên thánh đan nhỏ, nhờ vậy mới thu phục được Nhâm Hiên Chi.

“Ăn chết ngươi đi. Ngươi cần tài liệu gì thì cứ tới khố phòng ở bên kia mà tìm, giờ không có ai Trúc Cơ kỳ để luyện tài liệu cho ngươi, ngươi tự làm đi.” Kim Phi Dao chỉ vào huyệt động chứa khoáng thạch rồi định phủi mông bỏ chạy, lại bị Nhâm Hiên Chi giữ chặt.

“Một mình ta không làm nổi, ngươi gọi người tới hỗ trợ đi, gọi nữ tu sĩ kia tới đi.”

Kim Phi Dao ngẩn người, không phải hắn đang nói tới Hoa Uyển Ti đó chứ, chẳng lẽ thật sự muốn thải bổ Hoa Uyển Ti?

Thấy nàng không hé răng, Nhâm Hiên Chi cho rằng nàng không đồng ý liền giải thích: “Ngươi lo lắng cái gì? Nàng cũng Nguyên Anh hậu kỳ, ta làm sao thải bổ nàng? Vừa rồi chuyện ta muốn hỏi ngươi chính là về nàng, nàng là người của Linh giới nào?”

“Ta khuyên ngươi đừng nhắm vào nàng, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Kim Phi Dao lắc đầu, nếu tên Nhâm Hiên Chi này muốn thải bổ nàng, cuối cùng lại phát hiện nàng không có công năng kia thì liệu hắn có thù mới hận cũ chồng chất không?

Nhâm Hiên Chi lẳng lặng nhìn nàng, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ muốn có người hỗ trợ luyện chế tài liệu thôi.”

Thấy hắn kiên trì, Kim Phi Dao đành phải đồng ý, “Được rồi, ta bảo nàng tới hỗ trợ, sau này mặc kệ có chuyện gì thì ngươi cũng đừng có trách ta.”

“Bất kể hậu quả là gì, ta sẽ tự mình gánh vác, không trách ngươi đâu.” Nhâm Hiên Chi cười cười nói, khôi phục vẻ tao nhã thường ngày, xem ra là đã chuẩn bị tốt.

Kim Phi Dao liền đi tìm Hoa Uyển Ti bảo nàng giúp Nhâm Hiên Chi luyện hóa tài liệu để có thể làm hỏa lô sớm một chút. Hoa Uyển Ti căn bản không có ân oán gì với Nhâm Hiên Chi cho nên vui vẻ đồng ý. Có điều, một mình Mập Mạp không thể săn động vật biển được, vì thế Kim Phi Dao liền tiếp nhận công tác của Hoa Uyển Ti, bắt đầu kiếp sống cu li.

Chỉ hy vọng địa hỏa lô có thể làm xong sớm, Hoa Uyển Ti có thể sớm quay trở lại làm nhiệm vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc