Hình Thiên bị bao phủ trong Minh hỏa, Kim Phi Dao dùng móng vuốt cào rách thân thể hắn để Minh hỏa tiến vào đốt thịt hắn mà không phải chỉ chút da bên ngoài.
Phiến không gian trong bụng Kim Phi Dao không ngừng hấp thu độc tinh hoa Mập Mạp tiết ra, tinh quang loang lổ không ngừng chớp động, da thịt Hình Thiên bị tan chảy, thiêu hủy, hắn liều chết giãy dụa, vung rìu chém lên người Kim Phi Dao, thuẫn lại đập cho nàng đầu rơi máu chảy.
Đánh bừa như vậy giống như có chút choáng váng, máu chảy vào mắt Kim Phi Dao, trước mắt đỏ ngầu một mảnh trong khi vẫn phải giữ công kích, không để Hình Thiên nhảy tránh ra. Ra sức đè nặng Hình Thiên, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có giãy dụa nữa, ngươi cứ sống như thế này thì có ý tứ gì, thời thượng cổ ngươi không có người trong lòng sao?”
Bốp! Một thuẫn của Hình Thiên nện lên đầu nàng, hình như nói lý không có tác dụng gì.
Dù sao cũng đang đè nặng lên hắn, miệng nàng không để nhàn rỗi, tiếp tục vắt óc nghĩ ra hết mọi lời tra tấn: “Kể cả ngươi có người trong lòng thì hẳn cũng đã chết hơn vạn năm rồi. Ngươi lại không có đầu, sống có ý nghĩa gì, người không có mặt mũi thì sẽ không có ai thích.”
Lại một đòn nữa, rìu này của Hình Thiên đúng là đủ lực, Kim Phi Dao cảm thấy xương sườn đau muốn chết, phải hít sâu vào một hơi. Nàng cắn một miếng vào vai Hình Thiên, ngoạm đứt thịt hắn, sau đó mới nói: “Đầu ngươi ta đã nhìn thấy, tuy bị Thần Nông tộc ép buộc nhiều năm nhưng vẫn có thể thấy được phi thường anh tuấn tiêu sái, xem như là mỹ nam hiếm có ở Độ Thiên giới. Ngươi kéo thân thể tàn phế như vậy thêm nữa thì có ích gì, nếu Thần tộc chết đi hẳn là có thể đầu thai chứ.”
Nếu Hình Thiên mà anh tuấn tiêu sái thì trên đời không có nam nhân xấu nữa! Kim Phi Dao mặt không đỏ tiếp tục nói dối, chỉ cần có thể Hình Thiên giãy dụa yếu đi một chút thì nói hắn là mỹ nhân tuyệt tác cũng được.
“Ngươi hãy nghĩ lại xem, trước kia lúc ngươi vẫn còn đầu có phải là bên người vây đầy mỹ nhân, muốn gió được gió muốn mưa được mưa không?” Kim Phi Dao căn bản không cần hỏi ai cũng biết, dựa vào năng lực của Hình Thiên thì trước kia cũng được coi là một tiểu vương. Nếu bên người hắn không có các thiếu nữ Thần tộc mỹ mạo vây quanh thì đúng là nực cười, kể cả không thể ngủ thì cảm giác được những thiếu nữ trắng trẻo trẻ trung vây quanh cũng rất tốt.
Nàng vừa thốt ra lời này, công kích của Hình Thiên liền tạm ngừng một chút, tựa hồ như thật sự nhớ lại thời hoàng kim vậy.
Kim Phi Dao vội rèn sắt khi còn nóng: “Ta không rõ ngươi bây giờ đang muốn làm gì, trước kia là vì đầu thì còn hiểu được, hiện tại đầu đã không còn mà ngươi vẫn còn kéo thân hình đi bán mạng cho Hiên Viên tộc. Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia đang sống yên lành, nếu không phải do Hiên Viên hoàng đế chém đầu ngươi thì ngươi hiện tại vẫn sống tốt sao? Vinh dự Thần tộc cái nỗi gì, lúc ngươi không có đầu, người ta lại đem cất giấu đi thì có ai nghĩ đến ngươi một chút không?”
Hình Thiên dừng hẳn công kích, tựa hồ đã bị nàng làm động tâm. Kim Phi Dao vội hạ thấp thanh âm, nhẹ bỗng nói: “Hiên Viên tộc muốn dùng lực lượng của ngươi để giết chết chúng ta, Thần Nông tộc thầm muốn dùng thần lực của ngươi để trồng Hồn Tư thảo, không có một vị Thần tộc nào là không lợi dụng ngươi, còn ngươi căn bản không có hứng thú với tam tộc hạ giới, không thương hại chúng ta đã là tốt rồi. Ngươi giờ cô đơn một mình, ngay một tộc nhân cũng không có, không ai có thể làm chủ cho ngươi. Nhiều năm như vậy, hẳn là ngươi rất tịch mịch…”
“Thế giới này không đáng để ngươi lưu luyến, không có bất kỳ cái gì có thể cho ngươi hạnh phúc. Nếu ngươi tiêu thất, Thần Nông tộc sẽ không bao giờ có thể bắt ngươi về trồng linh thảo, người Hiên Viên tộc cũng không thể tiếp tục lừa gạt ngươi. Tất cả những kẻ muốn lợi dụng ngươi đều sẽ vì mất đi ngươi mà tức giận, làm cho kẻ mình ghét mất đi thứ họ muốn không phải là một việc phi thường sảng khoái sao?” thanh âm Kim Phi Dao vô cùng mềm nhẹ, càng về sau càng thấp, cơ hồ không nghe được.
Nàng đương nhiên biết, khuyên người khác buông tha sinh mệnh thì phải sử dụng âm điệu nhẹ nhàng nhất, mềm mại nhất. Nếu âm điệu hơi cao một chút, làm cho đối phương không khỏe sẽ không được, cho nên Hình Thiên, ngươi vẫn nên nhanh chết đi.
Đã bao nhiêu năm, Hình Thiên không nhớ nổi đến cùng có ai nói chuyện ôn nhu với mình như vậy. Thần vị cái gì, bầu trời Độ Thiên giới cái gì, tất cả đều không liên quan đến hắn. Cố nhân đều đã chết hết, thần hồn của bọn họ hẳn đã đến cùng một chỗ rồi, chỉ có hắn là còn ở lại đây ôm oán hận, một mình đợi mãi.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đưa ra một hứa hẹn cho hắn: “Bàn Cổ điện đã tiêu thất, Nữ Oa cung không có bóng dáng, người bây giờ đã không còn nhớ được bọn họ, chỉ còn lại truyên thuyết nhàn nhạt thôi. Ta sẽ lập một pho tượng cho ngươi để tất cả mọi người có thể nhớ rõ sự uy mãnh của ngươi. Đương nhiên ta sẽ điêu cả đầu ngươi nữa, cam đoan sẽ là tướng mạo đường đường.”
“Ngươi thật sự biết ta trông như thế nào?” Hình Thiên đột nhiên truyền âm cho nàng làm người Kim Phi Dao hơi cứng lại, hóa ra người này ngoài việc rít gào trong bụng thì còn có thể truyền âm.
“Đây là bộ dáng của ta, nếu ngươi không làm được việc ngươi nói thì ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.” Theo thanh âm Hình Thiên truyền đến, Kim Phi Dao cảm thấy trong đầu xẹt qua một thân ảnh, Hình Thiên dưới thân mất đi lực lượng, bị Minh hỏa điên cuồng cuốn lấy.
Nhìn Hình Thiên nhanh chóng biến thành tro tàn trong Minh hỏa, Kim Phi Dao á khẩu, không ngờ Hình Thiên lại vì pho tượng mà tự giết mình. Không sử dụng năng lực tự khôi phục thì bị thiêu chết là chuyện tức thì.
Hình Thiên chết khiến quân Thần tộc chấn động. Nếu Hình Thiên bị đánh thành bột phấn thì còn có thể chấp nhận được, dù sao hắn cũng sẽ lại mọc ra, nhưng bị cháy không còn lại gì, thần hồn hóa thành tinh quang phiêu tán đi thế này thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
Không có Hình Thiên, bọn họ mất đi một thanh lợi khí. Kim Phi Dao toàn thân vẫn đang thiêu đốt Minh hỏa với điểm điểm tinh quang độc, vì tiếp nhận tất cả số thần hồn còn lại Lang đại nhân truyền sang cho nên vô cùng sung sức. Nàng đắc ý rít gào một tiếng, đánh tới quân Thần tộc đáng thương.
Hiên Viên kiếm chống lại Phục Hy đỉnh, Chúc Dung Hỏa Thần côn cùng Thủy Thần chén và Xi Vưu tộc cường hãn chống lại Thần Nông thảo. Trong tay Khương Thủy Nhiên có một gốc linh thảo cao hai thước, không có rễ lại vẫn sinh cơ bừng bừng. Đây chính là một nhánh nhỏ của Thần Nông thảo, các bộ phận khác đều đã sớm biến mất. Nhánh Thần Nông thảo nho nhỏ kia ngoài việc điều động thực vật trong đất tấn công quân Thần tộc thì còn có thể phóng xuất lục quang giúp khôi phục thần thức và linh lực của mọi người.
Chỉ cần tu sĩ tới gần Khương Thủy Nhiên, mỗi lần được lục quang quét qua thì sẽ không cần dùng đan dược vẫn có thể bổ sung linh lực, điều này khiến cho hắn giống như được người bảo vệ, chung quanh xuất hiện một đống tu sĩ lớn, căn bản không có ai có thể làm hắn bị thương.
Thần tộc thật đáng thương, thần khí thượng cổ trong tay không phải là phế phẩm thì là phỏng vật, hoàn toàn không giữ gìn tốt những gì tổ tiên lưu lại, mà có lẽ chính tổ tiên bọn họ cũng không giữ tốt, chỉ để lại cho hậu bối một ít rác.
Nhưng trên chiến trường còn có hai người có thần khí thành phẩm mà không phải là phế phẩm hay phỏng vật.
Vương Dạ ném viên đá lên không trung, viên đá nho nhỏ không biến thành lớn, vẫn chỉ bằng ngón tay cái như trước nhưng lại phát ra lực lượng cường đại. Nó từ không trung bay về phía Bố Dao, kéo theo cái đuôi lửa huyễn lệ, gào thét mà tới.
Bố Dao biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở nơi khác. Mà viên đá nho nhỏ kia đập vào đất, đánh ra một cái hố to mấy trăm trượng khiến những người gần đó sợ tới mức ào ào né ra, đổi sang chỗ khác đánh nhau.
Uy lực của viên đá nhỏ này quá lớn, đánh ra một cái hố lại bay lên không trung, tiếp tục công hướng Bố Dao.
Bố Dao lật tay, xuất ra một ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa kia lẳng lặng thiêu đốt trong tay hắn. Nhìn viên đá bay tới, hắn nói: “Nữ Oa thạch thì sao chứ, còn không bị hỏa diễm tan chảy? Vương Dạ, từ lúc ngươi chọn lựa Nữ Oa thạch năm đó, ngươi đã vĩnh viễn không đánh lại ta.”
Tiếng nói vừa dứt, ngọn lửa nho nhỏ kia nhảy lên, mạnh mẽ toát ra biển lửa bao vây lấy Bổ Thiên thần thạch mà Vương Dạ ném ra, hỏa diễm còn rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát, mặt đất phương viên vài trăm dặm đã dấy lên hỏa diễm màu trắng, ánh lửa cao tới mấy chục trượng. Tất cả tu sĩ liền bay lên không trung, thoát khỏi biển lửa màu trắng này.
Bên tứ tộc đã từng có nhắc nhở, nếu nhìn thấy Bố Dao xuất ra thứ gì màu trắng thì phải mau chóng bay lên không trung, bay càng cao càng tốt. Vì thế, lúc hắn còn chưa công kích thì không ít người đã mượn đủ mọi loại cơ hội để bay lên trời, cuối cùng thương vong cũng không lớn. Quân Thần tộc thì khác, Vương Dạ vốn đã không muốn quân Thần tộc thắng, mục đích của hắn là giết chết tất cả mọi người cho nên không hề nhắc nhở bọn họ.
Đợt hỏa diễm này đã làm quân Thần tộc tổn thất thảm trọng, nhất là những người tu vi thấp trong doanh địa, không một ai kịp chạy thoát, chỉ đụng phải một chút hỏa diễm liền hoàn toàn hóa thành tro tàn.
“Vương Dạ!” Hiên Viên Quang thấy vậy thì biến sắc. Vương Dạ và Bố Dao là sư huynh đệ, tự nhiên biết đối phương có thủ đoạn gì, thế mà lại không nhắc nhở trước một tiếng. Hơn nữa, đây lại là Nữ Oa hỏa, không phải là thứ gì đó Bố Dao tự kiếm ra.
Hai sư huynh đệ này, một người cầm Nữ Oa thạch, một người cầm Nữ Oa hỏa, đánh nhau không hề lưu tình.
Hỏa vừa đốt lên, tất cả mọi người đều thu tay, toàn bộ lui ra sau, đứng trong không trung xa xa nhìn hai người. Người Thần tộc cũng không hâm mộ hai người có được đồ của Nữ Oa, chính bọn họ cũng có thần khí, kể cả là phế phẩm thì cũng là vinh dự.
Lúc này lực lượng của Kim Phi Dao còn chưa dùng hết, lúc này còn rất nhiều khí lực bay trong không trung, Mập Mạp cũng không cần phóng độc nữa nên nàng phun hắn ra. Quân Thần tộc tổn thất thảm trọng và quân tứ tộc bảo tồn gần như toàn bộ thực lực đều đứng từ rất xa nhìn lại, mà quân Thần tộc đã bắt đầu hoài nghi dụng ý của Vương Dạ.
Nếu không phải vì trận lửa Nữ Oa này thì tổn thất của quân Thần tộc cũng sẽ không lớn như thế. Không có những người có tu vi cấp trung, muốn khôi phục lại thực lực tổng thể không biết còn cần bao nhiêu thời gian nữa. Trận chiến này mặc kệ là Vương Dạ hay Bố Dao thắng thì quân Thần tộc không thể tránh khỏi thua trận.
Hiên Viên Quang khẽ cắn môi, nhìn về phía Thái Hạo Diễn, truyền âm qua.