TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Các tu sĩ trong phòng đấu giá không biết hai người nói những gì nhưng dù sao thì nữ tu sĩ Nguyên Anh kia đã hết giận, cuối cùng thì cũng không còn gì nguy hiểm nữa.

“Kim đạo hữu, ta cũng không thể ép buộc ngươi, mà ngươi làm khó người khác thì cũng không mua được đồ. Ta có ba quả Ngọc Long, coi như là ta đưa cho Kim đạo hữu làm an ủi đi.” Trong ghế lô đột nhiên bay ra một quả to bằng quả đào, dừng trên tay Kim Phi Dao.

Lại định dùng cái ăn chặn miệng ta, Kim Phi Dao khó chịu nhìn Ngọc Long quả trong tay, hung hăng cắn một miếng. Ăn được hai miếng, nàng ngừng lại, hai mắt ngập lửa giận nhìn ghế lô, đùng đùng hô lên: “Bảy mươi hai khối linh thạch cực phẩm.”

Nam nhân trong ghế lô nhếch miệng cười, ra lệnh cho người phục vụ bên cạnh: “Đưa hai quả Ngọc Long còn lại cho nàng, thái độ khách khí một chút.”

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và coi thường kẻ ngốc của mọi người, Linh giới Du Cảnh Kính được Kim Phi Dao mua vào, sau đó được đưa đến chỗ nàng ngồi. Nổi giận thu hồi Linh giới Du Cảnh Kính, Kim Phi Dao tức giận ném tử tinh bài lên cái khay, “Trả lại số lẻ cho ta, không được thiếu một khối.”

“Tiền bối, đây là chủ nhân của chúng ta đưa tới.” Người phục vụ cũng nâng một cái mâm tới, bên trên có hai quả Ngọc Long.

Kim Phi Dao trừng mắt với hắn một cái, hất tay lên thu Ngọc Long quả đi.

Hội đấu giá cũng kết thúc, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, các tu sĩ ào ào rời đi. Kim Phi Dao cầm số linh thạch còn thừa, tiếc nuối việc chỉ được làm tài chủ một đêm, còn chưa kịp sờ vào linh thạch đã tiêu hết.

Điều đáng mừng duy nhất là linh thạch lấy được ở thần cấp giới vẫn chưa bị tiêu mất, cuối cùng cũng chưa biến thành kẻ nghèo hèn.

Tức đến nỗi chủ nhân Âm Trạch cũng không muốn nhìn, Kim Phi Dao không quay đầu rời khỏi Âm Trạch. Không thể tới hắc điếm lần thứ hai! Kim Phi Dao thở phì phì, cắn Ngọc Long quả, trong nháy mắt đã ăn sạch ba quả, nàng cất hạt đi chuẩn bị đưa cho tiểu Hồng tiểu Lục trồng.

Mập Mạp tha thiết mong chờ nhìn Kim Phi Dao, nuốt nước miếng muốn ăn. Do dự một chút, Kim Phi Dao đưa cái hột còn dính chút thịt quả cho Mập Mạp.

Mập Mạp nhìn cái hột Ngọc Long trong tay Kim Phi Dao, trên đó chỉ còn chút thịt quả bằng móng tay, nó tức giận bắn đầu lưỡi ra, đánh bay hột Ngọc Long.

“A, đồ bại gia tử nhà ngươi. Ta phải mất bảy mươi hai khối linh thạch cực phẩm mới đổi được nó đấy. Ngươi thật là lãng phí, trên đó vẫn còn chút thịt quả.” Kim Phi Dao hô to, vội vàng bay theo cái hột, muốn nhặt nó về.

Mập Mạp lăng lăng ngồi trên đường nhìn nàng, một tu sĩ Nguyên Anh vui vẻ chạy vào ngõ nhỏ nhặt hột quả Ngọc Log, hơn nữa, tìm được rồi còn đưa lên miệng thổi bụi, lại dùng hoa tiêu thuật rửa sạch rồi ném vào miệng ăn nốt chút thịt quả cuối cùng.

Hành động kinh người này dọa tu sĩ bốn phía hoảng sợ lùi lại. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đáng sợ như vậy!

Kim Phi Dao ngậm hột trong miệng cho đến khi không còn bất luận hương vị gì mới nhả ra, lúc này cái hột đã sáng long lanh.

Mập Mạp nghiêng đầu, bất đắc dĩ thở dài, sớm biết thế này thì nó đã ở lại sơn mạch Ô Vân với Đại Nữu làm đại vương chứ không đi theo một người cái gì cũng ăn như Kim Phi Dao. Nhưng lại nghĩ đến Đại Nữu bạo lực, Mập Mạp vẫn cảm thấy bỏ đi thì hơn, biết đâu nó sẽ gặp được tiên nữ của lòng mình.

“Mập Mạp, còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi.” Kim Phi Dao ăn xong ba quả Ngọc Long, tâm tình rất tốt, vừa ngâm nga một tiểu khúc vừa chuẩn bị ra khỏi thành. Thấy Mập Mạp vẫn còn ngây ngây ngốc ngốc đứng ở giữa đường liền la lớn.

“Ộp!” Mập Mạp không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.

Kim Phi Dao cào cào tóc, “Được rồi, lần sau ta nhất định sẽ để phần cho ngươi. Ta cũng không nghĩ rằng thứ này ăn ngon như vậy, quả nhiên trước kia chỉ biết ăn cho no. Từ giờ trở đi, ta phải nhấm nháp, thưởng thức mĩ vị, không bao giờ ăn nhiều những thứ không ngon nữa.”

Cười hắc hắc với Mập Mạp, nàng nhấc Mập Mạp đi ra ngoài thành.

“Trở về thật đúng lúc, nếu không, muốn gặp Thao Thiết thực không dễ dàng.” Trên lầu hai Âm Trạch, trạch chủ đứng ở cửa sổ nhìn theo Kim Phi Dao rời đi, nhàn nhạt cười nói.

Phía sau hắn là tu sĩ vừa bán đấu giá đang cung kính khoanh tay đứng một bên, “Trạch chủ, cứ thế để nàng đi sao?”

Trạch chủ vươn ngón tay tái nhợt ra đóng cửa sổ, ngăn ánh mặt trời bên ngoài, sau đó sờ mấy lọn tóc bạc rối tung trên vai, nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn mời nàng ăn cơm?”

“Không dám!” tu sĩ bán đấu giá vội vàng cúi đầu đáp. Có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám mời Thao Thiết ăn cơm, ăn hay không là một chuyện, có thể cho nó ăn no mới là vấn đề.

“Mặt trời bên ngoài quá gắt, ta không thích đi ra ngoài, Nam Phong Linh giới thật quá nóng, khiến người ta không thoải mái. Hơn nữa, ta lại không có gì chiêu đãi nàng, giữ nàng ở trong này làm gì?” trạch chủ nhàn nhạt nói.

“Trạch chủ nói phải!”

*********

Kim Phi Dao không ở lại Nguyên thành lâu, ra khỏi thành liền mang Mập Mạp bỏ chạy. Cả ngày nàng đều ngồi trên phi thảm phi hành, trên tay là Linh giới Du Cảnh Kính. Nàng rót linh lực và Linh giới Du Cảnh Kính, mặt kính liền tỏa ra ánh sáng, sau khi ánh sáng rút đi, trên mặt kính xuất hiện một đồ án.

Nền màu xanh đen, bên trên có vô số những điểm trắng nhỏ như hạt gạo, Kim Phi Dao đưa thần thức vào Linh giới Du Cảnh Kính. Ý niệm nàng tập trung vào chỗ nào, điểm trắng đó sẽ bắt đầu biến lớn. Sau đó, có thể thấy được trong phạm vi điểm trắng xuất hiện những chữ màu đen.

Vì Nam Phong Linh giới cũng coi như là địa bàn của Bắc Thần Linh giới cho nên mặt kính trực tiếp di chuyển đến địa điểm Bắc Thần Linh giới, Kim Phi Dao làm bản đồ dừng lại, cách Bắc Thần Linh giới không xa có một chỗ chi chít những điểm nhỏ, bên trên chú thích: Tinh La Linh giới.

“Thì ra là gần như vậy.” không ngờ Tinh La Linh giới lại ở ngay bên cạnh, hơn nữa thoạt nhìn dường như không quá xa. Nhưng lúc Kim Phi Dao nhìn kỹ lại thì phát hiện tỉ lệ không đúng, khoảng cách này hình như còn rộng hơn cả Bắc Thần Linh giới hai đến ba lần.

“Thế này thì căn bản là không hề gần nha, khoảng cách này nếu ngồi phi thảm thì phải bay một, hai năm.” Kim Phi Dao khoa tay múa chân, có chút nổi giận, thật quá xa rồi. Chẳng lẽ Bố Tự Du đi tham gia lấy pháp kết bạn gì đó cũng là bay qua?

Cảm thấy cứ thế bay qua chắc chắn quá ngốc, Kim Phi Dao chuyển ánh mắt lên điểm trắng ghi Bắc Thần Linh giới. Thần thức vừa động, toàn bộ mặt kính liền hiển hiện bản đồ của Bắc Thần Linh giới. Đông Ngọc Hoàng phái, Vạn Tiên Thủy thành đều có mặt, vài môn phái khác cũng có. Hơn nữa, ngay cả biên giới với địa giới Ma tộc cũng có, thế nhưng Nam Phong Linh giới thì không.

Kim Phi Dao cũng không quá quen thuộc Bắc Thần Linh giới, chỉ mới ở Vạn Tiên Thủy thành và sơn mạch Ô Vân là lâu lâu một chút, ngay cả Đông Ngọc Hoàng phái cũng chỉ ở vài năm, chưa từng đi chỗ nào khác.

Người bán đấu giá có nói đây là bản đồ từ ba ngàn năm trước, xem ra người của Âm Trạch vẫn chưa từng dùng tới Linh giới Du Cảnh Kính này, ít nhất là chưa từng để nó khởi động. Rất tò mò xem Linh giới Du Cảnh Kính ghi lại bản đồ như thế nào, Kim Phi Dao liền định thử nghiệm vẽ lại bản đồ Bắc Thần Linh giới.

Kim Phi Dao tìm một sơn cốc hoang vắng, thả tiểu đảo nổi ra, ba hạt Ngọc Long quả giao cho tiểu Hồng đi trồng, còn việc có nảy mầm được không thì sau này hãy nói.

Tìm một chỗ trống bên cạnh tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao đặt Linh giới Du Cảnh Kính xuống đất, rót linh lực vào trong, thần thức truyền mệnh lệnh ghi lại bản đồ.

Linh giới Du Cảnh Kính phát ra âm thanh on gong, từng đường ánh sáng bạc liền tràn mở ra trên mặt đất, chỉ chốc lát đã hình thành một pháp trận phức tạp hình tròn rộng đến năm trượng.

Hoa văn trận pháp này phức tạp cực kỳ, với chút hiểu biết cỏn con của Kim Phi Dao về pháp trận thì hoàn toàn xem không hiểu. Mà trên pháp trận rõ ràng có nhiều chỗ hổng ra để đặt linh thạch vào, số lượng đúng là không ít.

“Dùng linh thạch hạ phẩm sao?” Kim Phi Dao lấy một khối linh thạch hạ phẩm đặt lên, chỗ đặt linh thạch không hề có động tĩnh.

Không biết là phải đặt xong hết mới khởi động hay là đặt đến đâu khởi động đến đó, Kim Phi Dao liền thay một khối linh thạch trung phẩm vào. Linh thạch trung phẩm vừa mới yên vị, linh thạch lập tức phát ra quang mang chói mắt, chỗ hổng kia liền đón nhận lấy linh thạch.

Kim Phi Dao nhệch miệng, cái này là sao chứ, lại còn kén chọn, chỉ muốn linh thạch trung phẩm. Lấy linh thạch từ túi càn khôn ra, Kim Phi Dao ném vào trong pháp trận, từng viên linh thạch rơi xuống đúng vị trí.

Viên linh thạch cuối cùng vừa rơi xuống, sắc mặt Kim Phi Dao có chút khó coi, nàng phải bày tới hơn năm vạn viên linh thạch trung phẩm thì mới lấp hết số chỗ hổng, một tiếng cách vang lên, tất cả linh thạch trở thành bột phấn màu xám trắng, lúc này có muốn thu hồi linh thạch cũng không được nữa rồi.

Linh giới Du Cảnh Kính lại ông một tiếng, trên mặt kính bắn ra một cột ánh sáng, trực tiếp nhập vào trong mây. Cột sáng rộng đúng bằng mặt kính cứ thế chiếu lên không trung, động tĩnh không nhỏ nha.

Phải canh chừng thế này suốt ba mươi ngày sao? Kim Phi Dao không ngờ động tĩnh lại lớn như thế, trong ba mươi ngày này chắc chắn có tu sĩ đến xem xét. Vì thế, Kim Phi Dao nhấc Mập Mạp đang ngủ trong tiểu đảo nổi ra, chỉ vào pháp trận mà nói: “Ngươi biến thành mười trượng, ngồi ở cạnh pháp trận coi chừng, nếu có tu sĩ tới thì báo cho ta.”

Mập Mạp liếc mắt nhìn nàng một cái, lười biếng mở miệng ngáp.

“Cũng đâu bắt ngươi làm gì, chỉ cần ngủ ở bên cạnh là được. Lười đến mức này, nếu chọc ta giận thì ta sẽ tìm một con linh thú khác thay thế ngươi.” Kim Phi Dao nhẹ buông tay, thả nó xuống bên cạnh pháp trận, dứ dứ nắm tay với nó.

“Ộp…” Mập Mạp ngồi dưới đất lười biếng kêu một tiếng, tâm không cam tình không nguyện hóa thành một con ếch to mười trượng, ngồi lù lù như một ngọn núi nhỏ bên cạnh pháp trận.

Kim Phi Dao thì trở về tiểu đảo nổi, muốn nghiên cứu cách dùng Cổ Linh Tâm vào con rối.

Bình luận

Truyện đang đọc