TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Đây là bộ dáng thật của thần cấp giới…” Kim Phi Dao đón gió, đứng bên ngoài khu rừng rậm rạp ở ngoại vân Thần giới, hít thật sâu một luồng không khí thanh tân.

Hương vị trong mai rùa thật không phải cho người ngửi, thật ra mùi hôi đó chỉ cần tẩy một cái là có thể hết nhưng vấn đề là ai có thời gian rỗi đi làm chuyện này trong khi lẩn trốn còn chưa xong?

Trước mắt Kim Phi Dao là một biển mây trắng xóa, ngoại vân Thần giới nằm ngay trên biển mây này, mà ngẩng đầu lên chính là tầng Mặc Vân, thiên lôi thi nhau lóe sáng, nhìn như bên cạnh ngoại vân thần giới treo một bức sa phát sáng vậy.

Nhìn xuyên qua tầng lôi điện này, cách biển mây mười dặm có một hòn đảo mênh mông bát ngát. Có lẽ là đảo, tuy nhiên thoạt nhìn cứ như một đại lục.

Trên đảo cây cối um tùm, thoạt nhìn không khác gì với ngoại vân Thần giới bên này, tuy nhiên bầu trời bên đó không có tầng Mặc Vân mà là ánh nắng mặt trời tươi sáng.

Trái lại, ngoại vân Thần giới bên này thì bầu trời vẫn xám xịt như trước, không khí ướt sũng khiến người ta cảm giác rất không thoải mái.

Có thể nhìn thấy mặt trời thật là tốt, Hải Lam Âm ngồi dưới đất kích động không thôi, nàng còn tưởng rằng mình sẽ chết trong cái mai rùa kia, bây giờ còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thật sự quá hạnh phúc.

Kim Phi Dao lại không có xúc động lớn như thế, nàng đã sống quá nhiều những ngày tháng đào vong, chút thời gian này không tính là gì.

Thấy cảm xúc của Hải Lam Âm đã ổn định, Kim Phi Dao liền hỏi: “Phải xuyên qua bức màn lôi điện này thế nào? Hải đạo hữu có cách gì không?”

“Không phải là ngươi nghĩ cách sao? Ta chưa từng gặp chuyện như vậy, ta không biết.” Hải Lam Âm mờ mịt nhìn Kim Phi Dao, bộ dáng ngốc nghếch không vì ra khỏi mai rùa mà thay đổi.

“Ta luôn có một vấn đề không hiểu, Hải đạo hữu ngươi rốt cục là Kết Đan thế nào? Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, ngay cả gốc rễ của tu sĩ là túi càn khôn cũng để người khác giữ. Đừng nói với ta là pháp bảo cực phẩm ngươi cũng treo trên tường để ngắm nhé.” Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói.

“Sao ngươi lại biết? Đúng là ta để ở nhà, nhưng không phải là treo trên tường mà đặt ở trong nhà thủy tạ mà ta thích nhất.” Hải Lam Âm có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, người này chưa từng đến nhà thủy tạ của ta mà lại biết ta xử lý pháp bảo cực phẩm thế nào.

Kim Phi Dao chỉ có thể thở ra một hơi thật sâu, “Ta đoán ngươi căn bản chưa từng giết một con yêu thú nào, người thì ta không nói.”

Hải Lam Âm lộ vẻ mặt vô tội nói: “Giết yêu thú gì chứ? Sao ta phải làm loại chuyện này, cha ta đã chuẩn bị hết mọi thứ cho ta, ta chỉ cần tu luyện là được, sau đó thì đi chơi. Dù sao ta cũng không cần làm chưởng môn, chờ ta gả cho sư huynh, sau này sư huynh làm chưởng môn, ta cần gì phải lo nghĩ những chuyện đó.”

“Ghét nhất là loại người giàu có như các ngươi, thật sự đáng giận.” Kim Phi Dao quay mặt ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của Hải Lam Âm.

Hải Lam Âm lại sán tới gần: “Kim đạo hữu, ba cái răng ngươi nói thì sao, bao giờ sẽ luyện cho ta?”

“Tới phía đối diện rồi tìm một nơi an toàn, ta sẽ luyện cho ngươi ba cái răng.” Kim Phi Dao tức giận nói, trong lòng vạn phần hối hận, sớm biết thế thì lúc trước phải đánh nặng tay một chút, đánh gãy hết răng nàng mới đúng.

“Uh, vậy chúng ta mau đi thôi. Đến ngoại Thần giới ở bên kia rồi còn phải đi rất xa nữa mới tới được nội Thần giới.” Hải Lam Âm tâm tình rất tốt, nói.

Nhìn tầng lôi điện trước mắt, Kim Phi Dao bắt đầu suy nghĩ. Thành Tam Chi ở nội Thần giới, nghe nói phải xuyên qua khu vực ngoại Thần giới nhân ma hỗn loạn mới có thể vào được. Hơn nữa, bên trong nội Thần giới còn phân chia địa bàn hai tộc, nếu đi nhầm địa bàn, có khả năng sẽ rơi vào nồi của Ma tộc.

Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là làm thế nào xuyên qua được tầng lôi điện này. Không thể trông cậy gì vào vị đại tiểu thư bên cạnh này, thật muốn ném nàng ra hấp dẫn lôi điện, sau đó nhân cơ hội chạy xuyên qua.

Hả? Hấp dẫn lôi điện? Hai mắt Kim Phi Dao sáng lên, nghĩ ra một cách hay.

Bởi vì thị nữ của Hải Lam Âm bị sét đánh chết, hiện tại ngay cả pháp bảo để phi hành cũng không có, lúc Kim Phi Dao hỏi về bản mạng pháp bảo thì nàng bảo sư huynh còn đang chuẩn bị tài liệu. Nàng muốn luyện bản mạng pháp bảo cực phẩm, hơn nữa nàng muốn lấy pháp bảo bản mạng làm vật đính ước, như thế thì phải đến trước hôn lễ mới có thể luyện chế xong, vậy nên hiện tại nàng không khác gì một tu sĩ Trúc Cơ.

“Ta mà là cha ngươi thì ta đã sớm một chưởng chụp chết đồ gia hỏa vô dụng nhà ngươi rồi. Ta thực hoài nghi đưa ngươi về Tam Chi thành rồi sẽ không có ai tới tìm ngươi. Thật ra cha ngươi ước gì ngươi chết ở bên ngoài, sau đó sẽ bồi dưỡng một người thừa kế thật tốt đi.” Kim Phi Dao cho nàng đứng trên Thông Thiên Như Ý, không thể không nề hà nói.

“Ta thật không rõ, người khác đều nịnh hót ta không ngừng, lúc nào cũng chọn những lời nói mà ta thích nghe nhất. Sao ngươi lại chuyện chọn thứ khó nghe, không đúng, là chuyên châm chọc khiêu khích làm ta mất hứng chứ?” Hải Lam Âm lôi kéo vạt áo Kim Phi Dao, bĩu môi bất mãn nói.

Kim Phi Dao nhìn màn lôi điện cách không đầy ba trượng phía trước đang nổ vang không ngừng, lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn chiếm được tiện nghi của ngươi, đương nhiên sẽ nịnh hót ngươi. Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, đương nhiên không cần phải vuốt mông ngựa ngươi. Hơn nữa, ngươi hiện tại quả thật chính là đại phế vật, ta nói đâu có sai. Sau này ngươi tốt nhất hãy mang theo toàn bộ đồ đáng giá theo bên người, để nhỡ có người nổi lên ý xấu với ngươi, lại phát hiện trên người ngươi không có nổi một khối linh thạch, đến lúc đó thẹn quá hóa giận mà giết chết ngươi.”

“Ngươi đừng tưởng ta sợ, chỉ cần mỗi lần ra ngoài ta mang theo hơn mười thị vệ và thị nữ thì ai cướp được ta chứ.” Hải Lam Âm chẳng hề để ý nói.

“Xì, thị vệ mà hữu dụng như vậy thì sao bây giờ ngươi có thể ở cùng với ta.” Kim Phi Dao nhàn nhạt nói. Thật ra trong lòng nàng muốn nói, nếu ngươi mang hết pháp bảo cực phẩm trên người thì ta đã sớm giết chết ngươi, cướp hết các thứ mà chạy mất, việc gì phải mang theo ngươi như bà vú thế này, phiền toái muốn chết.

Nghe Kim Phi Dao nói xong, Hải Lam Âm cũng cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý, sau này vẫn nên tự mình chuẩn bị một cái túi càn khôn, nếu gặp lại chuyện như thế này thì ít nhất bản thân cũng có thứ để dùng chứ không phải không có gì như vậy.

“Nắm cho chắc, chúng ta sẽ đi qua bây giờ.” Kim Phi Dao mặt lạnh nhìn chằm chằm vào bức màn lôi điện phía trước, nhắc nhở Hải Lam Âm đang giữ chặt nàng.

“Được rồi.” thanh âm Hải Lam Âm hơi run run, nàng rất khẩn trương, nếu lần này thất bại, bị sét đánh là thật sự không thể gặp sư huynh nữa.

“Đi!”

Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, ném mai rùa vào màn lôi điện. Chỉ nhìn thấy một đường loang loáng chói mắt cùng với thanh âm bùm bùm không ngừng, lôi điện đang bị mai rùa cản lại.

Nàng lập tức tuôn linh lực vào trong Thông Thiên Như Ý, vèo một cái liền vọt qua bên dưới mai rùa. Lúc hai nàng xuyên qua màn lôi điện, cảm thấy toàn thân tê ngứa, ngay cả tóc đều bị lôi điện làm dựng đứng lên.

Mang theo một thân tê dại, hai người lao ra phía sau màn lôi điện, liều mạng bay về ngoại thần giới, chỉ thầm mong cách nguy hiểm càng xa càng tốt. Mà cái mai rùa kia vào đúng lúc hai nàng vọt qua màn lôi điện đã hóa thành tro bụi, chỉ cần chậm một chút là hai người cũng phải chịu kết cục này.

“Ha ha ha ha, rốt cục cũng rời khỏi cái nơi mốc meo, mưa dầm không ngừng kia.” Xông ra không trung ngoại Thần giới, tắm ánh nắng đã lâu không thấy, Kim Phi Dao nhịn không được cười ha ha.

Hai nàng không vội đi ngay mà tìm một tảng đá to nằm xuống, tựa hồ muốn phơi hết một năm mốc khí vừa qua. Hải Lam Âm ngửi ngửi trên người, biến sắc mặt, thật quá thối, suýt nữa thì hun nàng chết ngất.

Kéo theo Kim Phi Dao mà nàng tạm coi là thị vệ đi tìm một dòng suối nhỏ, lần đầu tiên trong đời nàng không biết hổ thẹn tắm rửa ngay giữa trời. Không có quần áo để thay, lại phải mượn một bộ của Kim Phi Dao, mà bộ quần áo lụa của nàng đương nhiên đã bị Kim Phi Dao chiếm hữu.

Kim Phi Dao cũng tắm táp thay quần áo, thấy bốn phía coi như an bình liền chuẩn bị luyện chế răng cho Hải Lam Âm.

Nàng cũng lo lắng lúc vào ngoại Thần giới gặp phải tu sĩ khác, nếu bị họ phát hiện Hải Lam Âm mất răng thì chắc chắn Hải Lam Âm sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, như thế sẽ ảnh hưởng đến Kim Triền ti của mình. Dù sao cũng chỉ là nhấc tay chi lao, cứ tùy tiện làm là được.

Về vấn đề nguyên liệu làm răng, Kim Phi Dao cơ hồ lấy hết cả các thứ mình có ra nhưng Hải Lam Âm vẫn không chịu, hết ngại cái kia không đủ trắng thì lại ngại cái này quá giả, nếu không thì là tại đây không phải tài liệu thượng đẳng. Cuối cùng, Kim Phi Dao tức giận đẩy nàng ra, tự mình chọn một cái răng rồng, định dùng cái này để làm răng giả cho nàng.

Hải Lam Âm rất không đồng ý, thế nào cũng phải dùng ngọc thạch mới được, răng rồng làm sao có thể dùng?

Nhưng Kim Phi Dao thì không để ý đến nàng ta, chỉ vài phút đã luyện hóa xong cái răng rồng to bằng ngón tay kia, lại bảo Hải Lam Âm mở miệng ra để quan sát, sau đó mất có hai canh giờ đã luyện hóa xong ba cái răng trắng nuột cho nàng ta.

Hải Lam Âm cắm răng vào xong mới phát hiện tay nghề của Kim Phi Dao không hề tệ, mấy cái răng giả này giống y như thật. Nếu không biết mình bị mất ba cái răng thì chính nàng cũng không có cảm giác ba cái răng này là giả, chúng nó hoàn toàn hòa hợp với hàm răng thành một thể.

Thử xong, Hải Lam Âm tỏ vẻ vừa lòng, trái tim Kim Phi Dao cũng buông lỏng, nếu sư huynh nàng vì thế mà không cần nàng thì bản thân không thể lấy được Kim Triền ti.

“Tam Chi thành ở hướng nào? Chúng ta không thể đi nhầm đường mà chạy đến địa bàn Ma tộc chiếm lĩnh được.” Kim Phi Dao cau mày, quay sang Hải Lam Âm từ nãy vẫn đang huyễn hóa thủy kính ra soi mà hỏi.

Hải Lam Âm hết há mồm lại nhe răng ra soi trước thủy kính, cũng không quay đầu đáp: “Tam Chi thành? Không biết, ta chưa tới bao giờ.”

“Ta tính sai rồi, lẽ ra không nên ôm một tia hi vọng nào với ngươi.” Kim Phi Dao hung hăng nói, chỉ hận bản thân ở cùng với người này quá lâu, cả người cũng trở nên choáng váng.

Sau đó Kim Phi Dao giơ ngón tay lên chỉ bừa một hướng, “Đi thôi, đã là ngoại Thần giới thì chắc chắn ít nhiều cũng sẽ gặp người. Không cần biết là Ma tộc hay Nhân tộc, chỉ cần hỏi được phương hướng là xong.”

Kéo Hải Lam Âm vẫn đang mải soi thủy kính, Kim Phi Dao hóa Thông Thiên Như Ý thành cái thuyền nhỏ, ngồi lên bay vào ngoại Thần giới.

Đi được hai ngày, mặt Kim Phi Dao và Hải Lam Âm đều dài ra.

Đây rốt cục là làm sao? Không phải là ngoại Thần giới tốt hơn ngoại vân Thần giới nhiều sao? Tại sao dọc đường đi vẫn không ngừng gặp yêu thú cấp tám? Cái khác duy nhất là không có yêu thú cấp chín thần trí thấp cả ngày chạy loạn nữa, chỉ chút ấy cũng khiến các nàng cảm giác tốt hơn nhiều.

“Có phải đi nhầm không? Cần tìm một ai đó hỏi đường không? Còn nữa, ngươi đã Kết Đan rồi, sao dọc đường cứ giết yêu thú cấp năm vậy, ta muốn đi nhanh hơn, tới nội Thần giới sớm một chút. Ngươi thực sự nghèo như vậy sao? Ta thấy ngươi đã kiếm được nhiều yêu đan cấp năm lắm rồi.” Hải Lam Âm khoanh tay đứng dưới một gốc cây, bĩu môi bất mãn nhìn Kim Phi Dao đang bận rộn trước thi thể một yêu thú.

Kim Phi Dao không muốn nhiều lời với nàng, mấy này nay ngay cả nho yêu đan nàng cũng đã ăn hết rồi, nếu không kiếm chút yêu đan thì phiền toái lớn. Mặc dù Hải Lam Âm đứng ngay trước mặt nhưng vì lực hấp dẫn của Kim Triền ti vẫn khá lớn nên nàng vẫn luôn áp chế, hơn nữa kim đan của Hải Lam Âm quá phổ thông, nàng căn bản không có tâm tình nhất định phải ăn.

Hải Lam Âm vẫn còn bất mãn kể lể: “Cứ khoảng hai, ba ngày là ngươi lại gặp được một yêu thú, mấy ngày nay ngoài lúc gặp yêu thú cấp bảy là ngươi sẽ đưa ta tránh thoát thì yêu thú cấp năm, cấp sáu ngươi đều không bỏ qua một con, tính ra đã có đến ba, bốn mươi viên yêu đan rồi, ngươi kiếm nhiều như vậy là muốn làm gì chứ?”

“Không nghèo thì không biết củi gạo quý, ta đâu có một người cha nhiều tiền.” Kim Phi Dao thu yêu đan, tức giận đáp. Mấy ngày nay vừa đi vừa kiếm yêu đan, đã kiếm được ba, bốn mươi viên, nhưng cũng chỉ đủ nàng lấp đầy bụng.

Nói đi nói lại, tất cả đều là do cái thuyền ghẻ của Kỳ Thiên các làm hại, mà hiện tại tai họa lớn nhất chính là Hải Lam Âm. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn nàng, nếu không phải nàng đi theo thì Kim Phi Dao đã dùng thôi phấn và Minh hỏa giết sạch yêu thú từ cấp bảy trở xuống trong vòng trăm dặm rồi.

Càng sống càng nghèo, càng nghèo càng khó sống, Kim Phi Dao cảm thấy bản thân Kết Đan xong lại càng nghèo. Người khác tu vi càng cao, tài sản càng nhiều, còn mình thì lại trái ngược, cũng không biết có phải do kiếp trước sống quá lãng phí nên kiếp này phải sống mệnh khốn cùng hay không.

Ngay lúc hai nàng đang đấu võ mồm, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ, một trận uy áp ập đến, cây cối bay tứ tung, yêu thú kinh hoảng chạy trốn, uy lực lớn đến mức thổi cho Kim Phi Dao và Hải Lam Âm nghiêng ngả.

“Có người đang đánh nhau.” Kim Phi Dao nhướng mày, lại là tu sĩ Nguyên Anh đánh nhau, không biết là Nhân tộc đánh nhau hay Nhân tộc đánh Ma tộc nữa. Ngoại Thần giới vẫn luôn là vùng địa bàn phân chia không rõ ràng, mọi người chung sống lẫn lộn, gặp mặt liền đấu võ.

“Kim đạo hữu, chúng ta mau đi qua nhìn xem sao, bên kia có tu sĩ, chắc chắn họ biết đường đến Tam Chi thành.” Hải Lam Âm hưng phấn, dùng sức kéo Kim Phi Dao, kích động hô.

Không biết tu sĩ Nguyên Anh có nể mặt mũi vị đại tiểu thư này không, nếu là tu sĩ Nhân tộc thì còn dễ nói chuyện hơn một chút, còn nếu là tu sĩ Ma tộc, đem nàng dâng lên thì Ma tộc hẳn là cũng sẽ muốn dùng nàng làm con tin để đổi một lượng tài sản lớn. Không quản bên kia là người phương nào, bản thân dường như cũng không chịu thiệt.

Vì thế Kim Phi Dao liền gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, lúc này nàng không để Hải Lam Âm ngồi phía sau mà nhường nàng ngồi ở phía đầu thuyền Thông Thiên Như Ý. Như thế thì nếu có nguy hiểm có thể để nàng ta đón trước tiên, bản thân nhân cơ hội trốn đi.

Hải Lam Âm không hề phát hiện dị thường, ngược lại vẫn phi thường cao hứng. Trước đây mỗi lần nàng xuất môn đều cưỡi pháp bảo phi hành vô cùng hoa lệ, còn có một đám người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, cho nên lúc này được ngồi trước Kim Phi Dao khiến nàng tìm lại được cảm giác đã lâu không có.

Bình luận

Truyện đang đọc