TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Phục Hy tộc quả nhiên là cao thủ tính toán, pháp trận phù chú gì đó cũng không nói chơi, chỉ cần ba tháng đã làm thay đổi lô hỏa.

Khác với hỏa lô ban đầu, cái lô này to tới một trượng, trước kia thì chưa được hai thước. Hơn nữa, hoa văn bên trên vô cùng phức tạp, chỗ để khảm linh thạch cũng từ một khối biến thành trăm khối. Chỉ có điều mới chỉ là bản vẽ, ngay cả một gốc cây cũng chưa luyện ra.

Nhìn đồ án phức tạp vẽ trên trang giấy thủy nguyệt, các nàng phát hiện bên cạnh còn có viết vài chữ, Thái Hạo Diễn còn đặt cả tên nữa. Nhìn kỹ, thứ này tên là Thiên Cơ lô.

“Thiên Cơ lô? Tên nghe thật uy phong, chỉ không biết có dùng được không. Ta còn tưởng rằng hắn sẽ luyện ra thành phẩm, không ngờ lại chỉ là một đồ án, nếu không làm ra lửa được thì luyện lãng phí à?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn bản vẽ, nhỏ giọng lầu bầu.

“Hẳn là có thể chứ. Lúc hắn bảo ta tới lấy bản vẽ ta thấy hắn dùng tính toán vẽ một cái Thiên Cơ lô, bên trên quả thật có hỏa diễm xuất ra. Tuy chỉ là tính toán nhưng Phục Hy tộc tính toán hẳn là không sai đâu.” Hoa Uyển Ti nói.

Mập Mạp chậc lưỡi nói: “Lão đại, cái này cần bao nhiêu linh thạch vậy? Chúng ta đã luyện mười cái luyện lô, Thiên Cơ lô này ít nhất cũng phải luyện ra mười cái. Chỉ vài ngày nữa là sẽ thân vô xu.”

Kim Phi Dao vẫy vẫy tay, “Cứ như vậy đi, mau luyện ra thôi, dù sao cũng đã đến nước này rồi, trước tiên luyện một cái thử xem, có thể sử dụng thì lại luyện chín cái còn lại, không nên lãng phí.”

Để phẩm chất của Thiên Cơ lô tốt hơn, Thái Hạo Diễn đã dặn dò phải dùng tài liệu cao nhất, Kim Phi Dao đành phải lấy Kim Đồng thần thiết ra. Nhìn thần thiết đầy dấu răng, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti á khẩu, thứ này thoạt nhìn cứ có cảm giác đói bụng ăn quàng.

Mập Mạp với tay nghề luyện chế tốt trước thử luyện một cái, sau đó gắn đầy linh thạch lên Thiên Cơ lô, trong lô đặt đầy Bổ Thiên thạch. Kim Phi Dao dùng thần thức mở ra lỗ hổng của Thiên Cơ lô, trong lô liền có hỏa diễm bốc ra, nhiệt khí bức người, phẩm chất chính là của linh hỏa, chỉ kém chân hỏa một chút.

Hỏa diễm toát ra, trên Thiên Cơ lô liền xuất hiện điểm điểm tinh quang, nhiệt độ lập tức bị ngăn cách, nhiệt khí có thể làm người bị thương kia bị chắn trong Thiên Cơ lô, người đứng chung quanh không cảm nhận được chút nhiệt khí nào.

“Xem ra không có vấn đề gì. Chúng ta đợi vài ngày xem sao, luyện xong một lò sẽ quyết định có làm ra chín cái khác không.” Kim Phi Dao khoanh tay nhìn, gật gật đầu.

“Tiểu Uyển, tới đây.” Hoa Uyển Ti gọi Tiểu Uyển vừa bị sóng nhiệt dọa cho bỏ chạy lại.

Tiểu Uyển tò mò chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”

Hoa Uyển Ti chỉ vào luyện lô, nói: “Từ nay liền giao thứ này cho ngươi quản, không được để lửa bị tắt.”

“Phải làm thế nào?” nghe thấy chuyện quan trọng như vậy lại giao cho mình làm, Tiểu Uyển cảm thấy thân thể tràn ngập hưng phấn, ai ai cũng có chuyện để làm, chỉ có mình là cả ngày chơi đùa, hiện tại đã có việc làm, chứng tỏ mình cũng đã lớn. Nàng nghiêm túc nhìn Hoa Uyển Ti, biểu hiện đặc biệt nghiêm cẩn.

“Nếu linh khí trên linh thạch bị hết thì linh thạch sẽ biến thành màu xám trắng. Ngươi cứ thấy có linh thạch biến xám thì thay linh thạch khác vào là được. Việc này rất đơn giản, ta tin ngươi có thể làm tốt.” Hoa Uyển Ti vỗ vai nàng, chỉ vào Thiên Cơ lô, nói.

“Nhưng ta không mở được túi đựng linh thạch nha.” Tiểu Uyển nghiêng đầu, chỉ chỉ vào túi càn khôn trên người Mập Mạp.

Hoa Uyển Ti nhất thời ngây ngẩn cả người, làm sao nàng có thể lại quên mất chuyện này? Ba người Tiểu Uyển không có linh lực, không gia nhập phân thần tu sĩ, căn bản không thể mở túi càn khôn. Đều do Phi Dao làm hại, nói cái gì mà để Tiểu Uyển trông coi luyện chế Bổ Thiên thạch làm cho nàng cũng không kịp phản ứng.

Nếu để vào cơ thể ba nàng thần thức của Kim Phi Dao thì sẽ bị trùng với hồn phách vốn có, làm như vậy quá nguy hiểm. Nhưng nếu không mở được túi càn khôn thì phải thay linh thạch thế nào?

Ngay lúc Hoa Uyển Ti đang do dự, Kim Phi Dao ở bên cạnh lại không chút để ý nói: “Không mở được thì không mở, lấy một tấm da thú rắn chắc ra để Hoa phu nhân khâu một cái túi miệng rộng, ném linh thạch vào đó là được. Lại đặt túi da ở bên cạnh Thiên Cơ lô, dùng cấm chế bao lại, cho Tiểu Uyển phù bài ra vào là xong.”

Túi bình thường? Nếu Kim Phi Dao không đề cập tới thì Hoa Uyển Ti cũng nhớ ra trên đời còn có thứ này.

“Vậy thì khâu một cái đi, tuy nhiên da thú quá cứng rắn, Hoa phu nhân không có linh lực không khâu được, không phải trước kia ngươi từng khâu quần áo cho Lam Tinh sao, ngươi làm đi.” Hoa Uyển Ti cảm thấy ý tưởng này không tệ, chỉ cần có cấm chế ngăn trở thì dùng túi cũng không sao.

Nói làm liền làm, Kim Phi Dao không dùng da thú nào khác, chính là da của ma xà ba mắt. Ma xà bị nàng chém làm mấy đoạn kia, chỉ cần lấy ra một đoạn, khâu một đầu lại là sẽ thành cái túi ra dắn. Chỉ là túi này quá dài, nàng cắt bớt một ít vẫn dài năm, sáu trượng, cao bằng hai người.

Kim Phi Dao đặt túi da rắn quanh Thiên Cơ lô, tìm xương xườn ma thú, luyện chế thành hình cong, chống vào bên trong túi da rắn cho nó phồng lên. Chuẩn bị xong những cái đó, túi da rắn trở thành một sơn động nho nhỏ, cuối cùng nàng đổ linh thạch vào trong đó.

Một sơn động da rắn đầy linh thạch, không ít trong số đó là do Mập Mạp và Hoa Uyển Ti nhân lúc rảnh rỗi cắt ra từ sàn của Bàn Cổ điện.

Miệng túi cũng không buộc lại mà treo một miếng da rắn làm thành rèm cửa, che đi linh thạch lòe lòe tỏa sáng bên trong. Như vậy Tiểu Uyển chỉ cần mở rèm là có thể đi vào lấy linh thạch.

“Chỗ này chắc phải trăm vạn khối linh thạch.” Đổ linh thạch ra, số lượng thoạt nhìn phi thường lớn. Kim Phi Dao nhịn không được nhìn vào trong, lơ đãng nhớ tới cái chậu trước kia của mình, năm đó nhìn thấy một mặt đất toàn linh thạch hạ phẩm đã cơ hồ vui muốn chết.

Hoa Uyển Ti lắc đầu, “Hẳn là không chỉ có thế, ít nhất phải ba, bốn trăm vạn. Một Thiên Cơ lô cần trăm khối linh thạch, mười cái cùng hoạt động thì số linh thạch này cùng lắm cũng chỉ đủ cho một, hai năm. Đây không phải là Thiểm Liêm trận, tiêu hao linh thạch hẳn không nhanh như vậy.”

“Không nhanh là được rồi, nhanh thì ta ăn không tiêu. Tiểu Uyển, nơi này chính là địa bàn của ngươi, phù bài này cho ngươi. Ngoài chúng ta ra thì không ai đi vào được.” Kim Phi Dao ném một chiếc phù bài đã được luyện chế cho Tiểu Uyển, bảo nàng cất trong túi, sau đó bắt đầu bày cấm chế.

Tính cả mười luyện lô cho nên địa bàn phải lớn một chút. Trấn Tố Vị vốn không to lắm lại bị các nàng vẽ mất một khối, ngay cả cấm chế cũng không thể vẽ cho tròn mà vẽ dài ra, thoạt nhìn trông trấn càng chật hẹp.

Lò luyện đầu tiên dưới sự trông coi vạn phần khẩn trương của Tiểu Uyển, hao phí một tháng rốt cục cũng hoàn thành. Nhìn Bổ Thiên thạch biến thành tan thể màu cam, Kim Phi Dao lấy tờ giấy thủy nguyệt ra cẩn thận nhìn lại một lượt.

“Lão đại, ngươi không thể đáng tin một chút sao? Đến giờ phút này mà vẫn còn xem!” Mập Mạp thấy nàng bây giờ vẫn còn đọc phương pháp bổ thiên thì ghét bỏ nói.

“Ngu ngốc, ta đã nhớ rõ từ lâu rồi, chỉ là hoa văn quá phức tạp, xem thêm vài lần sẽ ổn thỏa hơn thôi.” Kim Phi Dao liếc mắt, chú ý cẩn thận nhìn biện pháp viết trên giấy. Kỳ thực cách làm không khó, chỉ cần dùng dịch luyện ra từ Bổ Thiên thạch để vẽ một pháp trận, sau đó khởi động pháp trận, pháp trận sẽ tự nhảy rào không trung, gắn lại cái khe không gian bị vỡ.

Thấy rõ ràng xong, nàng ném tờ giấy cho Mập Mạp, “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện trốn việc, cái này ngươi cũng phải nhớ rõ cho ta, ba người chúng ta cùng nhau vẽ pháp trận sẽ nhanh hơn chút. Mỗi người vẽ một cái, vài ngày là có thể bổ ra một mảnh.”

Sau đó, Kim Phi Dao đi đến trước luyện lô, tay hút một cái, một khối dịch Bổ Thiên thạch liền bay ra, lưu sướng vũ động trong không trung. Dưới sự dẫn dắt của thần thức Kim Phi Dao, dịch Bổ Thiên thạch kéo sợi ra, bắt đầu vẽ pháp trận trên mặt đất. Dịch Bổ Thiên thạch màu đỏ cam rơi xuống đất liền biến thành màu đen, bên trên không ngừng ánh lên quang mang bảy màu.

Dùng hết một phần ba Bổ Thiên thạch trong luyện lô, một Bổ Thiên trận rộng ba trượng đã hoàn thành, chớp động ánh sáng dị thường xinh đẹp.

“Tới đây!” Kim Phi Dao vỗ tay, thần thức chú vào Bổ Thiên trận.

Ông một tiếng, trong Bổ Thiên trận xuất hiện một chùm tia sáng mạnh mẽ bay thẳng lên bầu trời. Mọi người ngẩng đầu nhìn chùm tia sáng, chỉ thấy nó chui mãi vào trong lôi vân. Chùm tia sáng giằng co một canh giờ, sau đó lại ông một tiếng thu nhỏ lại, biến mất không thấy, Bổ Thiên trận trên mặt đất tắt ánh sáng, chỉ để lại một dấu vết pháp trận màu đen.

“Như vậy là xong rồi?” Kim Phi Dao cúi đầu nhìn dấu pháp trận dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn trời, không thấy có chỗ nào được vá nha.

“Bên kia!” Mập Mạp tinh mắt chỉ vào một chỗ trong mây đen, mọi người ngẩng đầu, nheo mắt dùng sức nhìn, rốt cục phát hiện trên bầu trời có một điểm sáng bé bằng hạt đậu tương.

Kim Phi Dao mắng: “Đây là cái gì chứ! Pháp trận rộng ba trận mà chỉ bổ được một miếng bằng hạt đậu sao?”

Những người khác cũng trầm mặc nhìn điểm sáng nho nhỏ kia, nếu không chú ý thì căn bản không thể nhìn ra nơi đó đã được vá, một pháp trận mới vá được chút xíu đó, vậy muốn vá được một khối bằng Thần Nông tộc thì biết đến ngày tháng năm nào a!

Đột nhiên, Hoa Uyển Ti nói: “Kỳ thực không nhỏ như vậy đâu, chỉ là do quá cao cho nên thoạt nhìn mới chỉ có chút xíu như thế.”

“Hả? Hay là để Mập Mạp bay lên nhìn xem rốt cục đa vá được bao nhiêu.” Kim Phi Dao cào cào tóc, thuận miệng nói.

“Lão đại, làm người phải phúc hậu. Bên cạnh có nhiều lôi vân như vậy, ngươi bảo ta bay tới gần lôi vân tìm chết sao? Không phải ngươi có lôi ô sao? Tự đi đi, thích bay đến gần thế nào thì bay.” Mập Mạp tức giận mắng, thật là, loại chuyện nguy hiểm này lại bắt hắn đi.

Kim Phi Dao không tình nguyện nhìn hắn một cái, không sai được ai cả, thật sự không thú vị. Nàng đành phải lấy lôi ô, bay ra khỏi cấm chế, hướng tới điểm sáng kia. Tới một chỗ rất gần lôi vân thì dừng lại một lúc rồi quay về, vừa vào cấm chế nàng đã thất vọng nói với mọi người: “Ước chừng chỉ bằng bát khẩu, thật sự là quá nhỏ.”

“Bát khẩu cũng tốt, tích tiểu thành đại, thời gian dài sẽ lớn lên.” Hoa Uyển Ti sớm đã chuẩn bị tâm lý cho nên không thất vọng quá nhiều, chỉ cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc