Kim Phi Dao cũng chú ý tới tình huống này, không biết từ khi nào thì xuất hiện thêm một đoàn
Địa tộc quần áo tả tơi. Mặt mũi bọn họ xanh xao, đang dùng sức chen về
phía cái nồi, thầm muốn cướp được chút cơm thừa canh cặn.
“Hiện
tại chính là lúc phát huy khí tức vương giả của ngươi, với tu vi của
ngươi chắc chắn sẽ trấn áp được bọn họ, không cần phải lo lắng. Không
phải ngươi còn có lão thần sao? Bọn họ có kinh nghiệm hơn ngươi, mau đi
giải quyết đi.” Kim Phi Dao đẩy vương thượng Địa tộc lên để hắn mau đi
xử lý việc này, tranh cãi ầm ĩ phiền chết người.
Vương thượng Địa tộc cố kiên trì, kéo lão thần đi đến chỗ bạo dân, dưới sự hướng dẫn của lão thần, hắn thả uy áp của tu sĩ Kết Đan kỳ ra. Đại bộ phận Địa tộc
đều không có tu vi hoặc tu vi rất thấp, bụng lại đang đói, thể lực kém
không thể chống đỡ nổi, bị uy áp của hắn làm cho ngã rạp.
Sau đó
hắn mới chậm rãi đi lên phía trước, vẻ mặt uy nghiêm nói: “Ta tên Ức
Thổ, hiện tại là vương của Địa tộc ở Trọng Thổ Linh giới. Nếu các ngươi
chịu nhận ta là vương, các ngươi chính là con dân của ta, ta tự nhiên sẽ bảo đảm sự ấm no của các ngươi. Nếu không chịu thì ta cũng không làm
khó dễ các ngươi, các ngươi có thể tự rời đi, nhưng nếu dám đi vào địa
bàn của ta cướp đoạt đồ ăn thì ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có
về.”
“Thật ra nếu nhìn riêng hình thể thì hắn cũng đã có thể làm vương.” Hoa Uyển Ti đột nhiên nói.
Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn nàng, “Thật không ngờ ngươi lại còn biết châm biếm.”
“Ta không châm biếm, ta nói nghiêm túc đó.” Hoa Uyển Ti lườm nàng, bản thân rõ ràng nói rất nghiêm trang, sao lại bị nàng giễu chợt chứ.
“Mặc kệ ngươi có đang châm biếm hay không, hiện tại phải mau lấy thịt ra
thôi, chỉ dùng trọng áp thì không thể thu phục lòng người được, còn phải có lợi ích nữa.” Kim Phi Dao cười cười, lấy một tảng thịt ra ném vào
nồi.
Những Địa tộc đến sau dồn ánh mắt theo dõi cái nồi, mắt thấy một miếng, hai miếng, ba bốn miếng, từng miếng thịt không ngừng ném vào trong nồi, rốt cục không nhịn được nã, bọn họ liền quỳ xuống dưới chân
Ức Thổ, hô to: “Vương thượng vạn tuế!”
“Các ngươi không cần tranh nhau, ai cũng có phần, tất cả ngồi chờ đi.” Lão thần đi ra phía trước, hô lớn, bảo bọn họ xếp thành hàng ngũ. Nếu có người không nghe lời mà
chạy lên muốn cướp thịt thì hắn giơ quải trượng lên đánh, sau mấy trượng cũng rốt cục làm đám Địa tộc kia khuất phục.
Sau đó lại thái thịt, nấu thịt, mùi thịt lan tràn trong huyệt động, lại gây ra một màn điên cuồng nuốt nước miếng.
Kim Phi Dao ngồi một bên nhìn nhìn, ngoắc ngoắc ngón tay với nhóm Địa tộc
đã ăn no lúc nãy, bảo bọn họ phái người tới chỗ nàng. Đây là cơ hội tốt, lập tức có Địa tộc Luyện Khí kỳ chạy tới, run rẩy nói: “Thổ Nhị bái
kiến tiền bối, không biết tiền bối có gì phân phó?”
“Nói tình
hình của các ngươi chung quanh đây cho ta. Bây giờ còn bao nhiêu Địa tộc còn sống? Ở đâu? Có ai tu vi cao không?” Kim Phi Dao hỏi một tràng.
Hóa ra là hỏi tình hình, Thổ Nhị liền giới thiệu một lượt tình hình Địa tộc cũng như Trọng Thổ Linh giới hiện tại cho nàng.
Từ lời Thổ Nhị, nàng biết được Địa tộc còn khoảng hơn mười vạn người, tuy
thiếu ăn thiếu mặc nhưng bọn hắn sinh nhiều, dù đói da bọc xương cũng
không quên sinh tiểu hài tử, cho nên mới còn nhiều như vậy. Nhưng số
lượng này vẫn không thể so sánh với trước kia, trước kia riêng số lượng
Kim Lưng thử cũng phải hơn ba ngàn vạn. Các Địa tộc khác cũng rất đông
dân, trước kia đều có các tiểu vương được phong tự quản một khu vực,
cuộc sống khá thoải mái.
Nhưng hiện tại cơ hồ không thể sống
được, tu sĩ ba tộc đánh nhau không ngừng phía trên Trọng Thổ Linh giới,
cướp hết thành trấn của Địa tộc làm doanh trại, bây giờ Địa tộc đều dựa
theo quan hệ thân thích để tụ tập lại với nhau, nhiều thì có hơn một
ngàn người, ít cũng trên trăm, phân tán trong các thông đạo dưới lòng
đất.
Chung quanh chỗ này còn có hai mươi sáu gia tộc lớn nhỏ khác nhau, vừa rồi bị mùi thịt hấp dẫn tới là một gia tộc gần nhất. Nếu hai
mươi sáu gia tộc cùng tới thì có khoảng một vạn người.
“Một vạn người, tất cả đều rất nghèo?” Kim Phi Dao như đăm chiêu, hỏi.
Thổ Nhị gật đầu, “Rất nghèo, Địa tộc bây giờ không có quyền lực gì, ba tộc
khai chiến căn bản không tính cho Địa tộc tham gia chiến đấu. Yêu tộc
trực tiếp không nhìn chúng ta, chúng ta chỉ có thể thỉnh thoảng xin ăn ở doanh địa của bọn họ, chúng ta ở gần bờ biển thì còn tốt chút, còn có
thể xuống biển tìm đồ ăn. Trên đât liền thì cơ hồ không có một Địa tộc
nào, nơi đó chỉ có cỏ dại lại có rất nhiều hai tộc Nhân – Ma.
Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Các ngươi sống sót thế nào vậy? Nếu có tu vi thì còn trụ được, Trúc Cơ kỳ có thể ích cốc, vậy những Địa tộc bình thường
thì phải làm sao? Chẳng lẽ ăn cỏ cũng sống được? Lại còn có thể sinh
nhiều hài tử như vậy nữa?”
“Trước kia chúng ta đều dùng linh
thạch, khoáng thạch để đổi đồ với người khác, có đôi khi có người cho đồ ăn thì chúng ta cũng lấy quặng giúp họ. Tuy cuộc sống khốn cùng nhưng
vẫn có thể no bụng. Nhưng giờ đang chiến tranh, căn bản không có ai lấy
quặng cho nên chúng ta chỉ có thể ăn cỏ, lúc đói quá thì bùn đất cũng
ăn.” Thổ Nhị lắc đầu, nếu không có chiến tranh thì tốt rồi, nó cũng có
thể đào một huyệt động để tu luyện.
“Các ngươi cũng quá thảm!”
Kim Phi Dao quả thực không biết nói gì, rõ ràng là nhà mình mà cuối cùng lại phải đào cho người khác, mà lại chỉ là để đổi lấy cơm ăn.
Kim Phi Dao nghĩ mãi không xong, liệu trong đó có chỗ nào không đúng không, vì sao lại thành như vậy? Chẳng lẽ không có ai đứng lên tổ chức một
cái, quản lý toàn bộ mỏ trên khắp Linh giới lại, ai muốn thì phải chi
Long Ngâm đan hoặc là thứ gì đó khác ra đổi chứ không phải chỉ đưa chút
cơm là phải tự tay đào móc đưa cho bọn họ?
Vì thế nàng lại hỏi:
“Vương thượng Địa tộc đâu? Cả những người có tu vi cao một chút nữa? Ta
không tin nơi này lại không có Địa tộc Kết Đan kỳ.”
“Không có,
những người từ Trúc Cơ trở lên nếu không phải đã rời khỏi Trọng Thổ Linh giới thì cũng đã bị giết lúc đang đánh giặc.” Thổ Nhị lắc đầu, “Hơn
nữa, chúng ta không có vương gì đó, nghe nói trước kia cũng có vương tộc nhưng đã bị đuổi đi rồi. Vì thế, mọi người liền tự quản lý các thứ của
mình, sống theo gia tộc, không có liên hệ gì với các gia tộc khác.”
“Năm bè bảy mảng, các ngươi hẳn là rất quen thuộc các gia tộc ở đây chứ hả?
Đi gọi những người có tu vi tới đây cho ta, ta có việc cho các ngươi
làm.” Kim Phi Dao chép miệng, một đám tiểu gia tộc trên trăm người tới
thì có ích lợi gì, tiểu gia tộc phải có thế lực lớn hơn che chở mới có
thể sinh tồn, mà các thế lực lớn cũng phải có các tiểu gia tộc duy trì.
Đám đầu đất này lại chỉ cần tiểu gia tộc, không muốn thế lực lớn, như vậy thì lấy ai bảo vệ bọn họ?
Thổ Nhị đi tìm những tu sĩ Luyện Khí ở gia tộc mình tới, tổng cộng có tám
người, bọn họ ăn mặc tốt hơn các Địa tộc khác một chút nhưng trong tay
cũng không có pháp khí tốt nào. Muốn người trong tộc sống sót thì những
người Luyện Khí kỳ này chính là người bảo vệ chủ yếu, có điều hoàn cảnh
như vậy thì khó trách đến Trúc Cơ kỳ liền chạy mất.
Kim Phi Dao
đã thả người nhà Ức Thổ ra, hiện tại bọn họ đang ngồi tụ lại một chỗ, có vẻ vô cùng đặc biệt. Bên cạnh cách ăn mặc khác biệt thì bọn họ ngoài
các tiểu hài tử còn bú sữa, những người khác đều có tu vi, hơn nữa cơ hồ đều từ Trúc Cơ kỳ trở lên, Kết Đan kỳ cũng không thiếu.
Vương
thượng Địa tộc lúc ở Bách Hòa thành đã bị tầng lớp quý tộc đá ra, giờ
trở lại Trọng Thổ Linh giới thoạt nhìn lại giàu vượt qua tưởng tượng của dân bản xứ.
“Các ngươi cầm lấy mấy thứ này, vứt đống rác rưởi
kia đi.” Kim Phi Dao lắc đầu, lục từ túi càn khôn ra một đống rác khác
nàng từng luyện chế ở Tinh La Linh giới.
Đó là một ít pháp khí
trung phẩm, là thứ rác rưởi nhất mà nàng có thể tìm được. Mấy thứ cấp
pháp bảo thì những Địa tộc này không sử dụng được, năng lực của bọn họ
không phát huy được thực lực của pháp bảo, còn không bằng sử dụng những
pháp khí đê giai này.
Vừa thấy những thứ Kim Phi Dao lấy ra, đám
yêu tộc Luyện Khí kỳ đã sợ ngây người. Không có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn họ rất khó kiếm yêu hỏa để luyện chế pháp khí, những thứ trong tay đều là
các thứ đã bị bỏ đi từ lâu, còn các pháp khí mới tinh như thế này thì
bọn họ mới được nhìn thấy trên người của các tộc khác.
“Đừng có
thất thần nữa, mau thay vũ khí đi. Thổ Nhị, không được keo kiệt, bọn họ
hiện tại đã là con dân của vương thượng Ức Thổ, chính là người một nhà
rồi. Ngươi gọi hết cả những người Luyện Khí kỳ tới, ta thấy cũng không
có ai tới tranh cướp với các ngươi đâu, người sớm được ăn no nhất chính
là các ngươi.” Kim Phi Dao nhìn vào trong nồi, trong ba trăm người mới
tới cũng có hơn mười Địa tộc có tu vi, tiếc là cao nhất cũng mới Luyện
Khí trung kỳ.
Hiện tại Thổ Nhị chỉ có một ý nghĩ, đó là vị tiền
bối tu vi cao ngất trời này nói đúng, tự nhiên là phải ngoan ngoãn nghe
lời nàng, nhanh chóng gọi người đến mới đúng. Tên vương thượng kia tuy
là đồng tộc Kết Đan kỳ của hắn làm nhưng tất cả mọi thứ từ cái ăn cái
mặc đều là do nữ tiền bối này cung cấp, thực ra nàng mới là vương thượng chân chính.
Cơ hồ tất cả các Địa tộc khác đều nghĩ như vậy, dù
sao thịt cũng là từ tay nàng mà có, chỉ cần theo nàng thì chắc chắn sẽ
được sống những ngày lành. Yêu cầu của dân đói vô cùng đơn giản, có cơm
ăn no, một tháng có hai nồi thịt là được.
Sau khi tất cả Địa tộc
Luyện Khí kỳ tập hợp lại, Kim Phi Dao thay trang bị cho bọn họ, sau đó
vẫy tay gọi Ức Thổ lại, “Đây là quân đội của ngươi, giờ ngươi hãy mang
bọn họ đi chinh phục hai mươi sáu gia tộc còn lại đi, phải làm bước phát triển đầu tiên cái đã.”
Ức Thổ há miệng nhìn quân đội gồm hai
mươi Địa tộc Luyện Khí kỳ vừa được mùi thịt lừa tới, trong lòng tự nhiên nghĩ, hai mươi Địa tộc Luyện Khí kỳ thì có ích gì, bản thân hắn đã Kết
Đan kỳ, mang theo hai người con Kết Đan sơ kỳ nữa là có thể quét ngang
những gia tộc này rồi.
“Bọn họ hiểu biết hoàn cảnh ở đây, sẽ dễ
đàm phán trong hòa bình hơn. Nhớ lấy, ngươi đi thu phục con dân của
ngươi chứ không phải là đi giết người. Mang thịt theo, dùng thực lực và
lợi ích để dụ dỗ bọn họ. Nếu chỉ mỗi vương thượng đi cũng không phải là
chuyện tốt gì, ngươi phải có thủ hạ, mặc kệ là hữu dụng hay vô dụng, đó
vẫn là thể diện.” Kim Phi Dao tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, bảo hắn
lấy túi càn khôn ra, ném vào đó hơn hai trăm tảng thịt động vật biển tồn đã lâu, bảo hắn mang đi chiêu binh bãi mã.