TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Bố Dao bị Thụ tộc kéo sang bên cạnh, khoa tay múa chân nói lại việc nhìn thấy một lần. Kim Phi Dao nhàm chán ngồi bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện. Nàng không muốn xen vào việc của người khác, đó đều là những chuyện mà tu vi như nàng không thể quản được, hơn nữa lại không có ưu việt gì, ngốc tử mới đi hỏi nhiều.

Một lát sau, Bố Dao đi tới, trên mặt không có bất luận vẻ gì khác thường; “Đi thôi!”

“Uhm.” Kim Phi Dao lên tiếng, lấy phi thảm ra, cáo biệt Thụ tộc rồi mang theo Bố Dao bay ra ngoài. Nhưng phải đi đâu? Nàng liền hỏi thử: “Tiền bối, chúng ta trở về sao?”

“Không quay về, chúng ta tới Hiên Viên tộc một chuyến.” Bố Dao nói.

Kim Phi Dao liền nói: “Người nhà tiền bối có quan hệ không tệ với Hiên Viên tộc nha, lần trước Bố Tự Du cũng từng đi tìm Hiên Viên tộc.”

“Hắn tới đó làm gì?” còn tưởng rằng Bố Dao biết việc này, lại không ngờ hắn kinh ngạc hỏi.

“Ngươi không biết à?” Kim Phi Dao liền kể lại việc gặp Hiên Viên Bình ở Thần cấp giới và việc Bố Tự Du đưa chuôi Hiên Viên kiếm trở về, kiếm được không ít ưu việt.

Bố Dao nghe xong thì không nói gì thêm, mãi lâu sau mới nhận xét: “Loại chuyện đầu cơ này mà cũng làm, xem ra hắn thật là linh hoạt nha.”

Kim Phi Dao âm thầm liếc hắn, có một người cha như vậy thì không thể không linh hoạt được, vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra.

“Tuy nhiên, Hiên Viên tộc cũng thật là một đám phế vật, ngay cả cái chuôi kiếm cũng bị tiểu bối trộm xuống hạ giới. Mũi kiếm đã không tìm được thì thôi, ngay cả cái chuôi kiếm cũng không trông được.” Bố Dao chẳng hề để ý nói.

Nghe qua thì thấy không hề thiếu ẩn tình, Kim Phi Dao thật muốn dựng tai lên nghe xem có âm mưu gì đó không, khó nói lúc nào đó sẽ cuốn cả nàng vào. Nhưng nàng lại không nghe thấy tiếng Bố Dao nữa, đành chuyên tâm khống chế phi thảm bay đi.

Đột nhiên, Kim Phi Dao phát hiện trước mặt xẹt qua cái gì đó có ánh sáng, lúc nàng đi qua lại lập tức biến mất. Vốn đang nhàn rỗi, nàng liền cúi đầu nhìn phía dưới, muốn nhìn xem là cái gì. Phía trước lại có ánh sáng xẹt qua, nàng nhanh nhẹn lấy tay hút, hút được một tảng đá bằng nắm tay.

Nàng cảm thấy tảng đá này hơi quen quen, liền cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn xem, chợt nghe Bố Dao lười biếng nói: “Ngươi nhặt Bổ Thiên thạch làm gì? Không phải thực sự muốn bổ thiên đó chứ?”

“Hóa ra là Bổ Thiên thạch, bảo sao ta lại thấy quen mắt như vậy. Có phải là có người bổ thiên thất bại không? Sao lại khắp nơi đều có thứ này như vậy?” Kim Phi Dao không ngờ chỉ tùy tiện nhặt dưới đất cũng nhặt được Bổ Thiên thạch, liền nghĩ chỗ này có người từng vá trời nhưng lại xuất phát từ đủ loại nguyên nhân mà thất bại, vì thế mới làm rơi Bổ Thiên thạch xuống.

“Làm sao có thể? Bổ Thiên thạch vốn có ở khắp nơi trên Độ Thiên giới. Ai thèm nhặt thứ này chứ, lại không có tác dụng gì khác.” Bố Dao ngoáy tai, rất khinh thường với kẻ không có kiến thức là Kim Phi Dao.

Hiên Viên Bình đã tiêu phí không ít khí lực để lấy Bổ Thiên thạch ở Thần cấp giới, xem ra lúc hắn chạy đi quá vội vàng cho nên không nhặt Bổ Thiên thạch xuống. Ép buộc lâu như vậy, hóa ra lại là tảng đá mà không ai ở Độ Thiên giới muốn lấy, thật là châm chọc nha. Kim Phi Dao ước lượng viên Bổ Thiên thạch trong tay, nghĩ nghĩ rồi thu vào túi càn khôn.

Sau đó, nàng chỉ cần nhìn thấy Bổ Thiên thạch là dùng linh lực hút về, cất hết đi, một viên cũng không bỏ. Bố Dao lấy ra một nhánh cỏ lấy ở chỗ Thụ tộc ra ngậm trong miệng, nhìn Kim Phi Dao nhặt Bổ Thiên thạch, đột nhiên tò mò hỏi: “Ngươi có vẻ có không ít túi càn khôn nha, treo hết trên người sao? Ta chỉ cầm theo một cái thôi, nếu như thứ rác gì cũng cất đi như ngươi thì đã sớm không còn chỗ rồi.”

“Ta là Thao Thiết mà, túi càn khôn đầy lại nhét vào bụng, như vậy thì bao nhiêu túi càn khôn cũng được. Thực ra ta có thể trực tiếp để đồ trong bụng nhưng miệng ta lại chỉ lớn như vậy, muốn nuốt mấy thứ này vào sẽ phải hóa thành thú thân, như vậy quá phiền toái.” Kim Phi Dao cầm túi càn khôn trong tay, làm mẫu cho Bố Dao xem nàng nuốt vào như thế nào, sau đó lại nhổ ra.

Bố Dao không ngờ lại có người sử dụng cái bụng vĩ đại của Thao Thiết như vậy, lại dùng làm kho hàng, hơn nữa lại còn phun ra nuốt vào, thoạt nhìn thật quá ngốc. “Nếu có người khiết phích nhìn thấy bộ dạng này của ngươi thì chắc chắn Bách Vị lâu phải đóng cửa, ai lại muốn ăn thứ được cất trong bụng ngươi chứ.”

“Ma thú to như vậy, ta bắt buộc phải mang theo nhiều túi càn khôn, nếu không thì không thể chứa hết được. Những kẻ có tiền các ngươi làm sao có thể hiểu được tâm tình người nghèo chứ, thứ gì cũng hữu dụng hết, tự nhiên phải mang về, nói không chừng ngày nào đó sẽ dùng tới.” Kim Phi Dao không cam lòng yếu thế nói, đám người không phải lo nghĩ đến chi tiêu này thật đáng ghét.

“Xem ra ngươi thật sự quyết định bổ thiên, ngươi có thể bổ bao nhiêu?” Bố Dao có chút hoài nghi nhìn nàng, cảm thấy Kim Phi Dao chắc chắn làm được vài ngày sẽ mặc kệ.

Kim Phi Dao không hé răng nhìn Bố Dao, cách bổ thiên nàng còn không biết, mà thân là đại đệ tử của Nữ Oa, Bố Dao chắc chắn biết. Nàng nghĩ nghĩ, liền nói kế hoạch lớn của mình ra, “Tiền bối, ta nghĩ thế này. Không ít tu sĩ Hợp Thể kỳ phải tự mình tìm một chỗ ở, chung quanh chỗ nào cũng có lôi điện, muốn đi giao dịch một cái cũng phải đội lôi đi tới tiểu trấn nào đó rất xa, có đôi khi xui xẻo thì linh thạch kiếm được cũng chỉ đủ lộ phí.”

“Ta muốn vá một khoảng trời, kể cả không nuôi được Thụ tộc thì có thể giống như Thần Nông tộc cũng tốt. Trên đầu không có lôi điện lại có thể gieo trồng linh thảo, cây cối, sau đó ta sẽ cho các tu sĩ Hợp Thể kỳ thuê ở. Như vậy thì bọn họ chỉ cần mỗi năm giao ra một món linh thạch là có thể ở lại nơi không có lôi điện, lại có Phục Hy thị Đại Thừa kỳ bảo hộ, đi hai bước là có nơi để trao đổi buôn bán. Quan trọng hơn là, đông người ở thì bình thường còn có người để mà nói chuyện tán gẫu, lúc tìm người hợp tác đi ra ngoài liệp sát ma thú cũng tiện.”

Đây là do Kim Phi Dao nhớ lại những ngày phải đi thuê chỗ ở mà nghĩ ra. Hợp Thể kỳ ở Thần cấp giới là tồn tại như thần nhưng trên Độ Thiên giới thì chắc chắn cũng có người nghèo. Nếu quả có sẵn chỗ ở thì người nghèo như Bố Tự Du cũng có thể lên Độ Thiên giới, hơn nữa bên cạnh trấn Tố Vị lại có mấy chục cái khe, có rất nhiều linh thảo và ma thú, căn bản không cần chạy đi xa. Nếu không phải xui xẻo đến cực điểm thì ngay cả Thiểm Liêm trận cũng có khi chỉ bày bên người cho sang.

Mà phí mở cửa hàng hay phí vào cửa gì gì đó nàng cũng đã được nghe Hoa Uyển Ti nói tới. Nàng cảm thấy rất phức tạp, chỉ biết là chỉ cần càng nhiều người thì sẽ kiếm được càng nhiều linh thạch.

Bố Dao có chút kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, mới Luyện Hư kỳ đã nghĩ lớn như thế. Chuyện này không phải chưa có ai nghĩ tới mà là thực hiện nó vô cùng phiền toái, và chủ yếu là không có ai nhàn rỗi như vậy mà đi bổ thiên, thủ hạ không có, đệ tử không đủ. Hơn nữa…

“Thái Hạo Diễn có biết chuyện này không?” hắn tò mò hỏi.

“Hắn đã quay lại Phục Hy tộc rồi, tạm thời không về cho nên ta chưa nói với hắn. Dù sao bổ thiên cũng là ở trên địa bàn của hắn, không bị sét đánh lại có linh thạch để kiếm, hắn cớ sao không làm? Hẳn là sẽ không tức giận đâu.” Kim Phi Dao lạnh nhạt nói, giống như Thái Hạo Diễn là người chết, căn bản không cần hỏi ý kiến vậy.

Bố Dao ngẩn người, đột nhiên nghĩ nếu tên Thái Hạo Diễn kia ở lại trong tộc lâu một chút, lúc trở về trấn Tố Vị đột nhiên thấy cả trấn hoàn toàn thay đổi, đến lúc đó không biết khuôn mặt kia của hắn sẽ biến thành dạng gì. Loại việc kỳ lạ này hẳn là nên ủng hộ nàng làm nha.

“Ta dạy cách bổ thiên cho ngươi. Ngươi hãy cố gắng lên, biến thành thôn trấn lớn nhất Độ Thiên giới đi.” Ôm tâm tình xem náo nhiệt, Bố Dao không nói tới thành, chỉ đề cập thôn trấn lớn nhất. Bổ thiên phải tiến hành liên tục, chuyện phiền toái như vậy nếu không có Phục Hy tộc phái người tới thì nàng có thể giữ được chỗ vừa bổ sao?

Không ngờ nàng mới nói như vậy đã thuyết phục được Bố Dao dạy cách bổ thiên, như vậy là bước đầu tiên của lý tưởng lớn đã hoàn thành, xem ra chuyện này hẳn là có thể thành công. Đến lúc đó có Phục Hy tộc hậu thuẫn, nàng chỉ cần ngủ là sẽ kiếm được vô số linh thạch mỗi ngày, những ngày tháng đẹp đẽ đó đi đâu mà tìm được chứ!

Nghe qua cũng không tệ, nhưng ngoài Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti ra thì ngay cả Mập Mạp cũng cảm thấy đây là chuyện lãng phí thời gian. Cũng không nghĩ lại xem, nếu thực sự làm ra được một địa bàn lớn như vậy còn không gây ra chiến sự? Ngay cả Thần Nông tộc người đông thế mạnh lại có thần thuật cũng phải sử dụng độc để bảo vệ địa bàn, không cho người tam tộc đi vào.

Hiện tại chỉ trông vào ba kẻ chưa tới Hợp Thể kỳ, có bổ thiên cũng chỉ là may áo cưới cho người khác mà thôi.

Hoa Uyển Ti cũng đã nghĩ đến vấn đề này nhưng nếu đổi sang cách nhìn khác thì các nàng chỉ yêu cầu một phần nhỏ thôi. Chỉ cần lấy được một chút từ những người đó là đủ. Hơn nữa, chuyện này thật đúng là tu vi thấp sẽ tương đối dễ làm, tu vi cao ngược lại không dễ ra điều kiện.

Cách bổ thiên rất đơn giản, Bố Dao chỉ dùng mười ngày đã dạy xong cho Kim Phi Dao. Quá trình dạy tương đối vất vả, hắn bình thường vui tươi hớn hở nhưng vừa đi dạy người là nóng nảy, chỉ cần Kim Phi Dao làm sai một chỗ là hắn sẽ gào lên mắng chửi.

Kim Phi Dao nghĩ, may mà người này không thu đồ đệ, nếu không chỉ sợ sẽ có một ngày bị các đệ tử liên hợp lại giết chết. Thật sự quá hung hãn, không có chút ôn nhu nào.

Học xong được vài ngày, hai người đã bay tới bên ngoài Hiên Viên tộc. Nhìn khoảng trời không có lôi điện kia, Kim Phi Dao hâm mộ nói: “Nơi được bổ thiên đúng là tốt, tam tộc thực quá không đoàn kết, rõ ràng có thể làm ra một địa bàn giống như Thần tộc, tội gì lại phải đi tạo địa bàn riêng ở khắp nơi chứ, trao đổi mua bán thực bất tiện. Các ngươi hẳn là nên liên thủ, đoạt nơi này đi, dù sao ta thấy vẫn còn nhiều chỗ trống, chặt cây đi là có thể ở rồi.”

“Ngươi đừng nghĩ ngon ăn, nếu có thể công thì đã sớm công rồi. Người bản địa dù sao cũng có chút ưu thế, nếu không thì gọi gì là Thần tộc nữa. Bọn họ chiếm tiện nghi là chuyện bình thường mà.” Bố Dao cười gian nhìn địa bàn Hiên Viên tộc, thả uy áp ra, cuồng vọng báo cho đối phương biết hắn đã tới.

Bình luận

Truyện đang đọc