“Kim đạo hữu, mời đi theo bên này, ta đưa ngươi đi làm quen một chút.” Quần
áo màu tím, ngọc bội bảo châu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có linh lực biến hóa thành hoa lan, hương thơm nhẹ nhàng phiêu tán, người đẹp như
tiên.
Kim Phi Dao đi theo sau một mỹ nhân như vậy, cảm thấy bản
thân như phiêu tán trong ánh sáng rực rỡ của nàng, mọi cảm giác đã thành hư vô.
“Kim đạo hữu, đây là viện số bốn mươi tư, ngươi sau này
sẽ ở đây. Đừng thấy tên viện khó nghe, chỉ vì có quá nhiều viện cho nên
nếu không sắp xếp như vậy thì sẽ rất khó tìm. Ta ở viện số mười sáu, nếu rảnh rỗi thì tới chơi với ta, chỉ cần đi lần lượt theo số là có thể dễ
dàng tìm được viện số mười sáu.” Mỹ nhân mỉm cười đứng ở trước cửa một
khu nhà, nói.
Nghe xong lời nàng, Kim Phi Dao không còn gì để nói, nàng căn bản không thể dễ dàng tìm được viện số mười sáu.
Mỹ nhân trước mắt tên Liễu Khinh Ba, là người đầu tiên nàng tiếp xúc sau
khi gia nhập Toàn Tiên môn. Từ Bách Trùng cốc trở về, Kim Phi Dao bán
được sáu bảy ngàn linh thạch, sau khi trả nhà cho Cư Đi đường nàng đi
thẳng tới chỗ đón tiếp ở Toàn Tiên môn. Làm xong thủ tục, Kim Phi Dao
nhận được một ngọc giản viết “bốn mươi tư” rồi an vị trên xe ngựa đi tới chỗ ở của môn nhân Toàn Tiên môn trong thành Lạc Tiên.
Cầm ngọc
giản trong tay, nàng liền đi vào trong cánh cổng nạm vàng bạc, trên có
hình linh thú chạm ngọc, hai bên bày đầy hoa cỏ quý hiếm. Một môn phái
lớn như vậy mà ngay một người trông cửa cũng không có, thấy người ra vào mà không một ai tiến tới hỏi một tiếng.
Sau khi vào trong nàng
mới phát hiện khu vực dành cho môn nhân Luyện Khí kỳ này của Toàn Tiên
môn thực sự quá lớn. Ngay ở cửa vào là một hoa viên rộng trên trăm
trượng. Trong hoa viên hoa tươi bát ngát, bươm bướm bay lượn. Giữa vườn
là hơn mười cánh cổng hình vòm khiến Kim Phi Dao không biết phải đi vào
cái nào.
Trên cổng vòm lại không có biển hiệu gì cả, nàng chọn
đại cái thứ tư đi vào, ai bảo mình ở viện số bốn mươi tư cơ chứ. Tuy là
có hơi khó nghe, nhưng có lẽ chỉ cần đi vào cổng thứ tư là tới.
Ai ngờ bên trong cổng vòm lại là một hoa viên nho nhỏ, trong hoa viên lại
có mười cánh cổng vòm khác. Nàng chọn đại một cái mà đi, bên trong xuất
hiện một hồ sen. Nàng đi tới đi lui trong vườn, cũng tìm được vài tiểu
viện nhưng lại không phải là khu nhà số bốn mươi bốn của nàng.
Đúng lúc Kim Phi Dao đang hoài nghi mình đi nhầm vào một pháp trận nào đó,
chung quanh đều là ảo giác thì Liễu Khinh Ba xuất hiện như tiên nữ.
Không giống với những người khác không đợi Kim Phi Dao kịp hỏi đường đã
vội vàng rời đi, Liễu Khinh Ba nhìn thấy nàng đứng giữa vườn, bộ dáng
ngốc nghếch liền đi tới hỏi han.
Sau khi biết Kim Phi Dao lạc
đường, Liễu Khinh Ba tốt bụng dẫn nàng tới khu nhà bốn mươi tư, còn giải thích cho nàng về chuyện ăn ở ở Toàn Tiên môn này.
Địa bàn rộng
như thế này, lại hoa viên to hoa viên nhỏ, thuần túy là để mọi người có
không gian riêng tư và sự thoải mái. Môn nhân đều là tán tu, ai cũng có
bí mật của riêng mình cho nên mặc dù ở chung trong một khu vực nhưng lại không đoàn kết với nhau. Bởi vậy lần đầu tiên vào rất dễ bị lạc đường.
Sau đó, Liễu Khinh Ba lại nói cho Kim Phi Dao biết cái tên bốn mươi bốn của nơi nàng ở là số thứ tự của tiểu đội của nàng. Số người gia nhập Toàn
Tiên môn hàng năm không có ai thống kê, số lượng không phải hàng vạn thì cũng mấy ngàn. Nếu không phân thành các tiểu đội, vậy thì không có cách nào quản lý. Mỗi tiểu đội đều có một tiểu đội trưởng, các sự vụ bình
thường đều có thể trực tiếp tìm tiểu đội trưởng.
Nhìn bóng dáng
thướt tha của Liễu Khinh Ba đi khỏi, Kim Phi Dao quay lại quan sát khu
viện số bốn mươi bốn mà nàng sắp vào ở, cổng vòm bên ngoài cũng không có cánh mà bị ngăn lại bởi một quầng sáng cấm chế, không nhìn thấy cảnh
vật bên trong. Nàng biết đây là hiệu quả của cấm chế, cấm chế ở chỗ nàng ở trước kia cũng không khác cái này lắm.
Dùng ngọc giản mở quầng sáng ra, Kim Phi Dao đi vào trong viện. Trong khu bốn mươi bốn có một
cái sân khoảng năm mẫu, trong sân lại có hai mươi cái cổng vòm nhỏ, xem
ra một đội này có hai mươi người. Một cái ao rộng khoảng một mẫu nằm
ngay chính giữa sân, xung quanh trồng thủy tiên. Bên bờ ao còn có ba gốc liễu rất lớn, dưới gốc cây có hai cái bàn đá, trên bàn đá là một bàn cờ vây đang chơi dở. Cạnh đó có không ít hoa tươi, còn cả núi giả kỳ
thạch. Lúc này trong sân không có người, cảm giác thật thanh tĩnh.
Hai mươi cái cổng vòm nhỏ, chỉ có mười một gian có quầng sáng, còn lại đều
trống. Nàng đứng một hồi, phía trong các gian nhà có quầng sáng vẫn
không có ai bước ra, Kim Phi Dao đành tự tìm một cánh cổng không có
quầng sáng, tự động tiến vào.
Tiểu viện này rộng khoảng hai mẫu,
chính diện có ba gian phòng, một là phòng tu luyện, hai cái còn lại là
phòng luyện đan và phòng linh sủng. Ba gian lầu dưới đêu làm từ đá tảng, có lẽ là để thuận tiện cho việc tu luyện và nuôi linh thú. Trên lầu có
một gian làm bằng gỗ giống như một sương phòng bình thường để tu sĩ ở.
Trong tiểu viện ngoại trừ một cái sân nhỏ lát đá nối liền với cổng vào bằng
một con đường đá nhỏ thì những chỗ còn lạ đều là đất, có thể làm vườn
trồng linh thảo.
Kim Phi Dao xem xét qua các phòng một lần, tương đối vừa lòng, tốt hơn tiểu viện năm mươi linh thạch một năm kia nhiều,
hơn nữa lại không tốn một linh thạch nào. Càng tốt hơn nữa là linh khí ở đây đạt tới phẩm chất của phòng màu lục ở Cư Đi đường, như vậy rất có
lợi cho tu luyện.
Nhưng nàng không có cái cấm chế nào, xem ra
phải đích thân đi mua một cái, mà sương phòng trên lầu mặc dù có đồ đạc
nhưng lại không có đồ dùng hằng ngày, còn phải ra ngoài mua.
Kim
Phi Dao đi ra ngoài, lúc trở về đã cầm về mọi thứ cần thiết. Vừa vào
trong sân đã thấy có hai nam tu sĩ đang chơi cờ dưới gốc liễu, thấy nàng mở cấm chế đi vào thì ngừng lại, đánh giá nàng.
“Chào hai vị đạo hữu, ta là Kim Phi Dao, là người mới, về sau xin được chỉ giáo nhiều.” Kim Phi Dao tươi cười với hai người.
Hai gã tu sĩ này, một thì thoạt nhìn đã ngoài trăm tuổi, khí độ hiền hòa,
người còn lại vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn gật đầu với Kim Phi
Dao.
Lão giả vuốt chòm râu hoa râm dài, vẫy tay với Kim Phi Dao, “Tiểu đạo hữu, tới đây ngồi đi, nếm thử trà ta vừa pha xem.”
Kim Phi Dao liền đi tới. Nàng vốn muốn lập quan hê tốt với những người cùng đội, hơn nữa cũng có thể hỏi thăm chút tình huống của khu viện số bốn
mươi bốn này.
Ngồi xuống trước bàn đá, lão giả rót cho nàng một
ly trà. Kim Phi Dao nhận lấy cái chén ngọc, mùi trà thơm nức mũi, sắc
nước vàng trong như hổ phách, vị hơi đắng, uống xong lại ngọt lành. Nhẹ
nhàng nhấp một ngụm, nàng không nhịn được khen: “Trà ngon, trong đắng có ngọt.”
“Không thể tưởng được đạo hữu còn nhỏ tuổi mà cũng có thể phẩm ra phong vị trà này.” Lão nhân vuốt chòm râu, nhẹ nhàng gật đầu
nói.
Kim Phi Dao vội vàng khoát tay, “Không thể nào. Làm sao ta
có thể phẩm trà gì chứ, chỉ là cảm thấy uống ngon, cũng không biết gì
khác.” Đột nhiên nghĩ ra mình vừa mua một ít điểm tâm, liền lấy ra, “Ta
cũng không biết khi uống trà có thể ăn điểm tâm không, đây là đồ ta mới
mua về, hương vị cũng không quá ngấy.”
Nàng lấy từ trong túi ra
mấy cái bánh màu phấn hồng, tìm một cái đĩa để đựng, để bên cạnh ấm trà
của lão nhân, trông thực rất đẹp.
Uống hết hai tách trà, lão giả
mới bắt đầu tự giới thiệu, “Đội chúng ta hiện giờ, tính cả ngươi, tổng
cộng chỉ có mười ba người, nhưng những người kia đều đã theo đội trưởng
đi làm nhiệm vụ rồi. Ta họ Ông, mọi người đều gọi ta là Ông lão, còn vị
này là Lưu đạo hữu, Lưu Cao Nghĩa. Ngươi đừng để ý việc hắn luôn tỏ vẻ
lạnh lùng, thực ra tâm địa không xấu. Chúng ta vừa mới làm nhiệm vụ lần
trước nên lần này không đi cùng bọn họ.”
“Ông tiền bối, Lưu tiền
bối.” Kim Phi Dao đứng lên, chắp tay với hai người. Hai người này đều là Luyện Khí hậu kỳ, lại lớn tuổi hơn nàng, gọi bọn họ một tiếng tiền bối
cũng không phải là chịu thiệt.
Ông lão ha ha cười, “Tiểu đạo hữu
không cần khách khí, chúng ta đều là Luyện Khí kỳ, lại là người một đội, không cần gọi tiền bối. Với tu vi Luyện Khí trung kỳ của tiểu đạo hữu
mà gọi chúng ta là tiền bối thì những đạo hữu khác trở về chẳng phải sẽ
khó xưng hô sao.”
“Vậy cũng đúng, ta sẽ không gọi tiền bối khiến
hai vị khó xử nữa.” Kim Phi Dao cũng cười, chỉ có Lưu đạo hữu kia là vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt như trước, giống như người đang ngồi uống trà với bọn
họ không phải là hắn vậy. Mỗi người có tính cách riêng, tuy thái độ hắn
lạnh nhạt nhưng Kim Phi Dao không cảm thấy sự khinh thường trên người
hắn cho nên cũng không để ý.
Ngồi nói chuyện với Ông lão một lúc
lâu, chuyện của tiểu đội bốn mươi tư cũng được nàng hỏi rõ ràng. Ngoại
trừ nàng thì trong đội còn một nữ tu sĩ nữa, tuy nhiên đã gả cho người
khác.
Bảo sao vừa rồi Kim Phi Dao thấy lạ, rõ ràng là mười hai
người mà lại chỉ mười một gian có cấm chế. Hóa ra có một đôi vợ chồng,
họ dùng chung một căn nhà.
Đội trưởng là một tu sĩ Luyện Khí hậu
kỳ đại viên mãn, nghe nói tính tình ôn hòa, sẽ không vô duyên vô cớ
trách phạt đội viên. Điều này làm cho Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ sợ gặp phải một đội trưởng tính cách quái dị, cả ngày hung thần ác
sát, không làm gì cũng khiến nàng khẩn trương lo sợ.
Những đội viên khác thì Ông lão không nhắc tới, chỉ bảo đợi đến lúc bọn họ về thì nàng sẽ biết.
Nói chuyện phiếm một hồi lâu, uống đầy một bụng nước, Kim Phi Dao cảm thấy
có thể đứng dậy cáo từ được rồi. Ông lão và Lưu Cao Nghĩa còn chưa chơi
xong cờ, lại không thể bất lịch sự mặc kệ nàng ở một bên, vì thế nàng tự giác đứng lên cáo từ, nói rằng mình vừa mới tới, chưa kịp thu dọn nhà
cửa.
Ông lão cười hề hề để nàng đi, còn nói nếu cứ bắt nàng ở lại uống trà sẽ lãng phí thời gian của nàng, lại nói cho nàng biết hàng
ngày sẽ có người đưa cơm đến, muốn ăn gì có thể yêu cầu. Cơm được để ở
ngoài vườn, lúc nào ăn thì lấy.
Kim Phi Dao cảm ơn hai người rồi trở về nhà mình.
Việc quan trọng trước mắt là bày cấm chế. Nàng đã tốn rất nhiều tiền, mất
năm trăm hạ phẩm linh thạch mới mua được một cái ngũ tuyệt trận. Tuy tên nghe rất khí phách nhưng thật ra chỉ coi như trung hạ phẩm. Sau này có
thời gian, Kim Phi Dao cảm thấy phải học thêm về pháp trận, thứ này mà
cứ đi mua thì không được, pháp trận cực phẩm đều có giá trên trời, lại
còn chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Dựa theo hướng dẫn trong ngọc
giản, nàng cắm mười bốn cây cờ nhỏ vào đúng vị trí rồi phát động trận
kỳ. Một quầng sáng màu vàng xuất hiện trong sân, ngăn chặn trước cổng
nhà, cuối cùng thì chỗ này cũng trở thành một không gian nhỏ của riêng
nàng.