TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Tiếp theo chương ở mười hai điểm tiền phát…

Kim Phi Dao chỉnh lại áo sống, nghiêm trang nói với thành chủ thành Lạc Nhật: “Thành chủ thành chúng ta nghe nói đến sự mĩ mạo của thành chủ, ngưỡng mộ đã lâu, cố ý bảo chúng ta tới cầu hôn.”

Vụt một cái, Nhâm Hiên Chi xanh mặt đứng lên, mọi người lập tức quay sang nhìn hắn. Thấy mình luống cuống, hắn lại trấn định ngồi xuống.

“Kim Phi Dao, ngươi có ý gì?” Nhâm Hiên Chi mặt lạnh truyền âm.

Kim Phi Dao không để ý đến hắn, tiếp tục nói với thành chủ thành Lạc Nhật, “Chúng ta nguyện ý dâng Trụy Thiên thành và tất cả địa bàn làm lễ hỏi, như vậy chúng ta có thể trở thành thế lực lớn nhất Nam Phong Linh giới, sau đó lại thôn tính Nguyên thành, trở thành chủ nhân Nam Phong Linh giới.”

Đồ hỗn đản này, dám dâng Trụy Thiên thành ra ngoài. Đồ vô sỉ, hắn không nên hợp tác với người như vậy. Nhâm Hiên Chi tức giận, hơn nữa hiện tại hắn cũng chẳng còn tâm tư hái thành chủ thành Lạc Nhật, Kim Phi Dao đột nhiên nói như vậy khiến hắn trở tay không kịp.

Thành chủ thành Lạc Nhật giương miệng rộng cười: “Ta không có hứng thú với nam nhân. Nếu là cưới ngươi thì ta sẽ thu Trụy Thiên thành. Vừa rồi người kia đứng lên là có ý gì, thoạt nhìn dường như rất không hài lòng với chuyện các ngươi tới cầu hôn.”

“Thành chủ đa tâm, thật ra hắn cũng rất ái mộ thành chủ, trước khi đến đây hắn không biết việc này nên vừa rồi nghe thấy thì nhất thời không tiếp thụ được. Thành chủ không biết là có bao nhiêu nam nhân hy vọng mình là nữ nhân, được nhập vào trướng của thành chủ đâu.” Kim Phi Dao cười nói.

Đồng thời, nàng lén truyền âm cho Nhâm Hiên Chi: “Ngươi đừng làm loạn, đến cũng đã đến rồi, chỉ mang một con thỏ đi thì quá phí. Về phần thành chủ này, ngươi dù sao vốn vì hái nàng mà đến, đừng có kén chọn nữa, Nguyên Anh thì ta lấy, người thì ngươi hái.”

Nhâm Hiên Chi lạnh mặt hỏi: “Ngươi lấy Nguyên Anh đi thì nàng sẽ chết, ta còn hái cái gì? Hơn nữa, ta cũng không có khẩu vị như vậy, chúng ta chia đều Nguyên Anh.”

“Hả?” Kim Phi Dao có chút kinh ngạc truyền âm: “Hóa ra ngươi cũng ăn Nguyên Anh. Thật là, quá kén chọn, còn ngại không xinh đẹp nữa, có cho mà hái là được rồi.”

“Ta muốn hủy thành Lạc Nhật, hủy cả ngươi nữa!” Nhâm Hiên Chi đã thật sự nổi giận.

Đúng lúc này, thành chủ thành Lạc Nhật lạnh giọng nói; “Hừ, các ngươi coi ta là kẻ khờ sao?”

“Làm sao ngươi biết ta chỉ nói khách khí vậy thôi?” Kim Phi Dao sửng sốt, không ngờ thành chủ thành Lạc Nhật vẫn thật cơ trí, còn tưởng rằng nàng có thể lừa bịp tất cả mọi người, thế mà làm nửa ngày lại bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Thành chủ thành Lạc Nhật muốn nói đến chuyện mình thích nữ nhân ai ai cũng biết, vậy mà còn nói chuyện lập gia đình với nàng nên mới làm nàng cảm thấy bị coi là ngốc tử. Nhưng lại không ngờ Kim Phi Dao lại nói sang chuyện này, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, lập tức thẹn quá hóa giận.

Đám nữ tử xung quanh nàng cũng đồng thời sửng sốt, không ngờ lại có người nói ra lời nói thật như vậy, thành chủ thành Lạc Nhật Ngọc Kiều Khiết ghét nhất là có người nói nàng không xinh đẹp. Trước kia đã có không biết bao nhiêu người chết vì chuyện này rồi, vì thế mọi người ai ai cũng khen nàng xinh đẹp, người này xong đời rồi, dám nói trực tiếp như vậy.

“Ý của ngươi là ta không đẹp?” Ngọc Kiều Khiết đứng dậy, đám nữ tử xung quanh đều bị uy áp đẩy ra. Buổi đấu giá cũng bị dừng lại, những tu sĩ ở đây phần lớn đều biết tính khí của Ngọc Kiều Khiết, nhất thời liền tìm cớ bỏ đi. Tu sĩ trong Trân Bảo các bỏ chạy mất một nửa, một ít người còn lại cũng đang chuẩn bị chạy lấy người.

Kim Phi Dao ôm lấy Rống bị uy áp đẩy cho lăn mấy vòng dưới đất, sau đó tỏ vẻ hoảng sợ nói: “Thành chủ hiểu lầm rồi, ta không có ý đó, không phải bình thường đều phải nói vài lời khách sáo sao?”

Ngọc Kiều Khiết nắm tay thật chặt, hai mắt trừng trừng, tức giận quát: “Các ngươi cố ý đến nhục nhã ta.”

“Thật ra hắn chính là thành chủ Trụy Thiên thành, ta bị hắn cưỡng ép mới đến đây. Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi có bất mãn gì thì cứ tìm hắn.” Kim Phi Dao thò tay kéo Nhâm Hiên Chi qua, đẩy hắn ra trước mặt mình.

Nhâm Hiên Chi giữ chặt Kim Phi Dao, sắc mặt dị thường khó coi, quát lên: “Tại sao ngươi lại thế này?”

Kim Phi Dao ôm chặt Rống, lạnh nhạt trả lời: “Hai ta vốn chỉ là một đám ô hợp, không phải trước đó đã bàn bạc, nữ nhân thuộc về ngươi, con thỏ là của ta sao! Ta sẽ gúp ngươi giữ lại chút máu, hơn nữa, ngươi cũng đã nói là muốn hủy thành Lạc Nhật mà, ngươi cố lên, ta sẽ ở phía sau ủng hộ ngươi.”

“Cái gì?” Nhâm Hiên Chi và Ngọc Kiều Khiết đồng thời kinh hô. Nhâm Hiên Chi tức giận vì Kim Phi Dao ôm Rống liền muốn bỏ chạy, còn Ngọc Kiều Khiết thì tức giận vì hai kẻ này dám nghĩ đến chuyện hủy thành Lạc Nhật của mình.

Trong thành Lạc Nhật không thiếu tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy nhiên đều là tán tu hoặc là người của các môn phái tà tu chung quanh bởi vì không có tu sĩ nào nguyện ý ở lại lâu dài trong các lều trại.

Nhâm Hiên Chi cũng bởi nguyên nhân này nên mới dám bảo Kim Phi Dao đến thành Lạc Nhật trộm đồ, hơn nữa Ngọc Kiều Khiết làm người không tốt, sẽ không có nhiều người ra tay giúp đỡ.

“Hai người các ngươi từ từ đánh, ta ra ngoài trước…” Kim Phi Dao dùng linh lực giữ chặt Rống, cầm tai nó bỏ chạy ra ngoài.

Nhâm Hiên Chi sắp bị tức chết, kể cả hắn muốn hủy thành Lạc Nhật thì cũng không muốn chọc giận Ngọc Kiều Khiết như thế này. Hoàn toàn khác lúc trước bàn bạc, kế hoạch của hắn là để Kim Phi Dao thân cận Ngọc Kiều Khiết, sau đó hắn sẽ trà trộn vào, vụng trộm hái nàng.

Nhưng vì sao sự tình lại phát triển thành như vậy, hoàn toàn không giống ban đầu chút nào.

Tên gia hỏa Thao Thiết hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường này, cả đời này hắn sẽ không hợp tác với nàng nữa. Xử lý Ngọc Kiều Khiết xong sẽ tìm cơ hội xử lý nàng. Nhâm Hiên Chi đã thập phần tức giận, hắn lại muốn hợp tác với loại người hoàn toàn không có đạo đức này, thật sự là điên mất rồi.

Ngọc Kiều Khiết cũng phi thường tức giận, những người này không chỉ gây sự trên địa bàn của nàng mà còn dám đùa giỡn nàng, ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về.

Nhìn bộ dáng Ngọc Kiều Khiết như vậy nhưng nàng lại tu mị thuật, chỉ cần nàng sử dụng mị thuật thì tu sĩ nào cũng không thể trốn thoát. Ngọc Kiều Khiết cởi phăng áo khoác ngoài, lộ ra lớp quần áo khêu gợi bên trong, có cởi ra mới biết thân hình bên dưới lớp quần áo kia thật sự là đẹp. Hai bầu ngực rung rung mỗi lần di động.

Nhâm Hiên Chi cảm thấy dạ dày quặn lên, cúi đầu liền nôn.

Mà lúc này Ngọc Kiều Khiết còn vặn vẹo thân mình, thân thể bắt đầu mơ hồ, từ một Ngọc Kiều Khiết biến thành hai, hai biến thành bốn, cuối cùng biến thành mười tám Ngọc Kiều Khiết.

“Đồ quỷ xấu nhà ngươi, mau cút cho ta!” một Ngọc Kiều Khiết đã khiến người ta chịu đủ, lúc này lại xuất hiện những mười tám người, Nhâm Hiên Chi cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, nổi giận gầm lên một tiếng, rút phi kiếm trên lưng ra. Phi kiếm vang lên, lao ra ngoài như một con rắn, hóa ra đây là một cái roi.

Chiếc roi lóng lánh ngân quang đánh lên người Ngọc Kiều Khiết, soạt một tiếng, áo của Ngọc Kiều Khiết bị xé rách, hai bầu ngực hoàn toàn lộ ra.

Ọe một tiếng, Nhâm Hiên Chi lại nôn ra.

Ngọc Kiều Khiết ngây ngẩn cả người, tại sao lại như vậy? Tại sao mị thuật lại bị nhìn thấu? Ngọc Kiều Khiết tu luyện Vạn Cốt Nhuyễn Kiều thuật, là một môn mị thuật phi thường cao thâm, kể cả ngươi có xấu đến mức ma chê quỷ hờn cũng sẽ trở thành nữ nhân phi thường mĩ mạo, có lực hấp dẫn cực lớn sau khi thi triển mị thuật.

Người trúng phải Vạn Cốt Nhuyễn Kiều thuật sẽ nghe theo người thi triển thuật răm rắp, đừng nói là phản kháng, kể cả bảo ngươi tự sát cũng được. Tuy bộ dáng Ngọc Kiều Khiết quỷ dị nhưng nàng đã tu luyện Vạn Cốt Nhuyễn Kiều thuật đến cực hạn, chỉ cần sử dụng thì sẽ hóa thành mười tám nữ nhân đẹp nhất trong tưởng tượng của ngươi, kể cả thần trí cũng bị mê hoặc, lâm vào con đường vạn kiếp bất phục.

Vạn Cốt Nhuyễn Kiều thuật chưa từng thất bại lần nào, ít nhất là chưa từng thất bại trên tay Ngọc Kiều Khiết. Kể cả có tu sĩ cùng tu vi không hoàn toàn bị lạc thần trí thì cũng sẽ nhìn thấy mười tám mỹ nhân. Còn trường hợp dùng Vạn Cốt Nhuyễn Kiều thuật lại bị người mắng là quái dị thì nàng chưa gặp bao giờ. Lúc này, bộ ngực đã lộ ra ngoài, nàng cũng không có tâm tư che lại.

May mà ta có mắt Cùng Kỳ có thể nhìn thấu tất cả các loại mị thuật! Tuy nhiên, thế này thì quá ghê tởm rồi, bộ dạng như vậy còn tu luyện mị thuật! Nhâm Hiên Chi phiền chán nhìn mười tám xấu nữ vây quanh mình, lần đầu tiên hắn thấy hận nữ tu sĩ tu mị thuật đến thế. Trước kia nếu gặp nữ tu tu luyện mị thuật, hắn sẽ nhìn các nàng khoe khoang phong tình, coi như đó là một kiểu hưởng thụ.

Còn hiện tại, hắn ngoài cảm giác muốn nôn thì chỉ có tâm tình muốn giết người.

Kim Phi Dao mang Rống chạy ra khỏi Trân Bảo các liền gặp năm nữ hầu giả Kết Đan kỳ ngăn cản, các nàng cầm pháp bảo che trước người, nhìn bàn tay không ngừng phát run của các nàng là có thể thấy được các nàng đang rất sợ hãi. Kết Đan kỳ đến ngăn Nguyên Anh kỳ, đây không phải là chán sống sao?

“Cút ngay!” Kim Phi Dao quát.

Không biết những nữ hầu giả này có tị hiềm gì không mà dù rất sợ hãi cũng không dám rời một bước, chỉ dùng thanh âm run run đáp: “Dám tới thành Lạc Nhật gây sự, thật to gan, thành chủ của chúng ta sẽ xử lý đồng lõa của ngươi, sau đó sẽ tới lượt ngươi.”

“Bằng vào kẻ quái dị kia?” Kim Phi Dao cười lạnh, tay vừa nhấc lên, một đoàn Minh hỏa toát ra. Đối với đám tu sĩ Kết Đan kỳ này, nàng chỉ trực tiếp ném Minh hỏa, không cần sử dụng bất kỳ chiêu thuật gì.

Uy lực Minh hỏa đã khác hẳn lúc nàng mới Kết Đan kỳ, hơn nữa Kim Phi Dao có ý định uy hiếp tu sĩ chung quanh, làm bọn họ không xem vào viêc của người khác, Minh hỏa liền bốc cao vài chục trượng. Minh hỏa giống như một con yêu thú vĩ đại, há cái miệng rộng rít gào về bốn phía, sau đó trực tiếp đánh về phía đám nữ hầu giả Kết Đan.

Mặt nữ hầu giả lập tức trắng bệch, kể cả Ngọc Kiều Khiết có phạt nặng thì các nàng vẫn quay người bỏ chạy theo bản năng. Mà Minh hỏa giống như sóng biển, từ phía sau đánh lên, lướt quan một cái, tám nữ hầu giả liền biến mất tại chỗ.

Đợi Minh hỏa lui trở lại người Kim Phi Dao, trên tay nàng xuất hiện năm viên kim đan sáng long lanh, thừa dịp mọi người không kịp nhìn rõ, nàng lật tay thu tám viên kim đan lại.

Bình luận

Truyện đang đọc