TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Mắt Kim Phi Dao quét tới quét lui trên mặt bọn họ, phát hiện bọn hắn người người thản nhiên, giống như không làm ra chuyện gì vậy. Tất cả đều đang chữa thương hoặc khôi phục thần thức, hoàn toàn không có ý định nói gì đó với nàng, ngược lại còn có vẻ không hiểu được thái độ phẫn hận của nàng.

Nàng vỗ đùi, tức giận kêu lên: “Các ngươi thực quá kỳ quái, kể cả là dùng Trộm Thiên thuật gì đó thì cũng phải nói với ta một tiếng chứ, cho rằng kêu Mập Mạp tới đón ta là được sao? Nói một tiếng cũng đâu có chết!”

“Có mà, Lang nói hắn sẽ nói với ngươi, chẳng lẽ hắn không nói?” Bố Dao đang điều tức, bị nàng ầm ĩ không chịu nổi liền mở mắt, chỉ vào Lang nói.

“…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn Lang đại nhân, hắn đang để Hắc Ma băng bó vết thương cho mình, chăm chú nhìn thương thế, không hề ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Kim Phi Dao có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Họa.” Lang đại nhân ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

“Ngươi đừng có kỳ quái như vậy được không hả? Không phải chỉ là con rùa thôi sao? Xong việc này ta sẽ luyện lại là được.” Kim Phi Dao day trán, cái gì vậy chứ, sao lại có người kỳ quái như thế?

Lang đại nhân cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm băng bó vết thương.

Nhìn hắn một lúc lâu, Kim Phi Dao đột nhiên mở miệng nói: “Lang đại nhân, ta rất thích Bách Cốt châu.”

“Hả?” Lang đại nhân có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng. Lần đầu tiên thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, Kim Phi Dao nheo mắt, nở nụ cười: “Ta nói ta nhận Bách Cốt châu.”

Sắc mặt Lang đại nhân lập tức lạnh đi, nhưng Kim Phi Dao đã đứng dậy, sau khi nghỉ ngơi nàng đã khôi phục một chút, vì thế liền khoát tay, ném lại câu bảy ngày sau ta sẽ tới rồi bay khỏi nấm phong.

“Bị câm rồi sao?” Bố Dao thấy sắc mặt Lang rất khó coi thì tò mò sán lại.

Lang đại nhân lạnh mặt xua đuổi: “Tránh ra!”

“Ngươi biến thành lãnh đạm rồi…” Bố Dao không phục lầu bầu, bị Lang đại nhân trừng mắt mới ngồi về chỗ.

Nghỉ ngơi bảy ngày, vì tay Hình Thiên còn chưa mọc xong cho nên quân Thần tộc không tiến công Kiến Thiên thành mà đợi trong doanh địa. Bọn họ dùng ma thú kéo pháp trận di động, hình thành cấm chế phòng lôi.

Bên tứ tộc đương nhiên sẽ không chờ Hình Thiên dưỡng thương xong mới động thủ, bọn họ lao ra khỏi cấm chế, xông đến quân Thần tộc. Nhiệm vụ của Kim Phi Dao là đối phó với Hình Thiên, thấy Hình Thiên ngồi trong doanh địa không ra, nàng liền đứng trên đầu Mập Mạp chờ xem.

Lang đại nhân phụ trách việc cho nàng sử dụng Trộm Thần thuật cho nên cũng đứng chung một chỗ. Hai người không ai nói gì, một người chắp tay sau lưng, một người khoanh tay nhìn chằm chằm quân doanh Thần tộc.

Hình Thiên rất cao, cách từ xa Kim Phi Dao cũng có thể nhìn thấy, cánh tay bị đứt đã dài ra một đoạn, chỗ miệng vết đứt có bạch quang chớp động. Nhìn chằm chằm một hồi cũng không thấy Hình Thiên đi ra, Kim Phi Dao liền mở miệng nói: “Lang đại nhân, ngươi nói xem Hình Thiên có dám đi ra không?”

“Bức hắn phải ra là được.” Lang đại nhân đáp.

Đúng lúc này, trong quân Thần tộc đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu tím, bên trên chớp động lôi quang, bổ về phía tứ tộc. Bố Dao đã đưa Thiên Đĩa thuẫn ra ngăn trở, khí lãng khi va chạm đánh cho các tu sĩ Hợp Thể kỳ gần đó hóa thành tro tàn.

Kim Phi Dao nuốt nước miếng: “Hiên Viên kiếm chỉ còn một nửa mà uy lực vẫn còn lớn như vậy. Bên chúng ta không có thần khí thượng cổ gì gì đó sao? Hình Thiên kia thì ta còn có thể chắn một chút chứ Hiên Viên kiếm thì ta không ngăn được.”

“Phế phẩm Hiên Viên kiếm thôi!” Thái Hạo Diễn ném một cái đỉnh ba chân lên không trung, kim quang mãnh liệt như một mặt trời nhỏ. Nó đột nhiên điều khiển từng đạo kim quang bổ tới Hiên Viên kiếm.

Hai sắc tím, vàng va chạm, nhảy vào trong mây đen, đánh tan lôi vân trong vòng trăm dặm, lộ ra bầu trời tràn đầy cái khe không gian đang chớp động đầy nguy hiểm.

Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, Phục Hy tộc vẫn có hàng. Ta đã bảo mà, làm sao có thể chỉ có Hiên Viên tộc có mà các tộc khác lại không có được. Thần Nông tộc trước kia cũng là Thần hoàng, chắc chắn cũng có gì đó cất giấu, chỉ là vẫn luyến tiếc, chưa lấy ra dùng thôi. Nàng còn lo lắng về một người khác nữa, đó chính là Vương Dạ. Đến bây giờ vẫn chưa thấy Vương Dạ xuất hiện, việc này là do hắn khơi mào, không có khả năng hắn ẩn nấp không hiện ra.

Khả năng duy nhất chính là hắn có đòn sát thủ lớn hơn nữa, chẳng lẽ là đã tìm ra Nữ Oa? Không thể, rõ ràng Nữ Oa thiên vị Bố Dao, nếu có thể hiện thân thì cũng phải ở bên chúng ta mới đúng.

“Chúng ta đi bức Hình Thiên ra!” Lang đại nhân nhìn chung quanh một vòng, nói với Kim Phi Dao.

“Chúng ta? Ngươi cũng đi cùng?” Kim Phi Dao tò mò nhìn hắn, sao hôm nay lại hào phóng như vậy?

Lang đại nhân chỉ vào quân doanh Thần tộc, nói: “Bên kia có Đại Thừa kỳ phòng thủ, ta đi đối phó người nọ. Hình Thiên thì ngươi tự nghĩ cách dụ hắn ra.”

“… Còn không phải là ta tự đi!” Kim Phi Dao nói thầm.

Kim Phi Dao không vô nghĩa nhiều, nàng hóa thần thành Thao Thiết, phóng Minh hỏa ra, Lang đại nhân đứng trên người nàng dẫn xuất Trộm Thiên thuật, sau đó liền phi thân rời đi, để Mập Mạp biến thành nhỏ ngồi trên đầu Kim Phi Dao, đánh về phía quân doanh Thần tộc.

Kim Phi Dao bay qua, dọc đường đi quân Thần tộc đều bận rộn đánh nhau với tứ tộc, không có ai đi trêu chọc nàng, mặc kệ nàng bay qua. Dù sao phía sau còn có Đại Thừa kỳ và Hình Thiên, bản thân cứ đánh cho tốt đối thủ của mình là được.

Rầm một tiếng, Kim Phi Dao đáp xuống bên ngoài doanh trại quân Thần tộc, Lang đại nhân lập tức xuất hiện ở nơi khác, căn bản không nói lời nào đã dẫn một gã tu sĩ Đại Thừa kỳ đi. Hình Thiên an vị trong doanh, không ít người Thần tộc đê giai trong doanh địa ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao cao lớn.

Tứ tộc dốc toàn bộ lực lượng, quân Thần tộc cũng cơ hồ toàn bộ xuất ra ứng chiến, trong doanh địa của hai bên chỉ có tu sĩ Hợp Thể kỳ trông coi, những người lợi hại đều đã ra ngoài giết người.

Kim Phi Dao đầu tiên thử một cái, định phá vỡ cấm chế, dụ Hình Thiên ra nhưng nàng đánh thế nào cũng vô dụng, lớp cấm chế tuy chớp động nửa ngày nhưng không hề bị phá vỡ. Da thì dày nhưng lực công kích lại không cao nha, không thể giống như Hình Thiên chỉ một búa đã phá vỡ cấm chế của Kiến Thiên thành. Đương nhiên, đó cũng là vì cấm chế của Kiến Thiên thành quá lớn nên lực phòng ngự bị yếu đi.

Nàng phiền chán đi tới đi lui, quân Thần tộc Hợp Thể kỳ bên trong còn ném pháp bảo và pháp thuật vào nàng nhưng đều bị màu đen vờn quanh người nàng và chiến giáp ngăn trở. Chiến giáp kia đã bị đánh cho không còn hình dạng gì, dùng bảy ngày cũng không sửa xong, bên trên có mười lỗ thủng, dùng thêm hai lần nữa e là sẽ thành rác.

Tay Hình Thiên còn chưa mọc xong nên mặc kệ Kim Phi Dao, dù sao ngươi cũng không vào được, muốn thủ thì cứ thủ đi. Tuy hắn dễ xúc động lại không có đầu nhưng cũng không phải đồ ngốc, không có đầu nhưng còn thần hồn, không phải là không biết suy nghĩ.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, đặt mông ngồi ở cửa quân doanh Thần tộc, mặc kệ công kích do đám tu sĩ Hợp Thể kỳ đánh ra, lấy Thập Phục Địa Ngục ra. Nàng đặt chân trước lên, Thập Phục Địa Ngục liền điên cuồng bốc nhiệt khí, dùng toàn lực của Thao Thiết hấp bánh bao đúng là rất nhanh. Người tứ tộc từ xa đã thấy nàng hấp bánh, không ít người nhíu mày, sao tên quỷ thèm ăn này lại ngồi ở cửa nhà người khác để ăn, không phải bảo nàng dụ Hình Thiên ra sao?

Chỉ một lát sau bánh bao đã hấp xong, nàng cầm một cái bánh bao to nửa trượng ra ngồi ăn ngay ngoài cửa doanh địa. Ngon lành ăn xong hai cái, nàng cắn một miếng vào cái thứ ba, nói với Hình Thiên: “Ngươi có muốn ăn một cái không?”

Hình Thiên không nhúc nhích, chỉ có cái thuẫn trong tay là hơi giật giật.

Thấy hắn không nhúc nhích, Kim Phi Dao nhét hết bánh bao vào miệng, vừa ăn vừa nói; “Kỳ thực bánh phải to thế này mới vừa. Với miệng ngươi thì bánh này vừa khéo cho vào, không quá to không quá bé. A, ngại quá, ta quên mất, đầu của ngươi đã bị ta thiêu hết mất rồi, thần hồn bên trong cũng bị ta ăn.”

“Trông thì không ra gì nhưng hương vị cũng không tệ.” dưới mắt quân Thần tộc, con Thao Thiết ngồi ngoài cửa bị pháp thuật đánh cũng không rời đi sau khi nói xong câu đó thì quỷ dị nở nụ cười.

Ầm!

Trong doanh địa Thần tộc lập tức lao ra một đường phủ khí vĩ đại, Kim Phi Dao bị đánh bay ra ngoài trăm trượng mới dừng lại, không ít tu sĩ cũng bị nàng đánh bay. Nàng lắc lắc lông đứng lên, hướng về phía Hình Thiên phá lên cười.

Hình Thiên một tay cầm rìu vọt ra khỏi doanh địa, tiếng hô trong bụng còn lợi hại hơn tiếng rống của Kim Phi Dao. Thần lực chớp động, bổ rìu tới Kim Phi Dao.

Quá dễ dàng, Kim Phi Dao đã dụ được Hình Thiên ra, nhưng lại là sát khí tận trời, không chết không ngừng. Nàng đang chờ Hình Thiên, vội chạy qua, đánh nhau với Hình Thiên. Rìu quang quyền ảnh phẫn nộ rít gào, lục huyết hưng phấn, hai người đánh cho huyết nhục tứ tung, thầm muốn giết chết đối phương.

Mập Mạp ngồi trên Thập Phục Địa Ngục nhìn hai người bọn họ đánh nhau, nhàm chán sờ đầu: “Nửa canh giờ vẫn hơi dài, không biết lần này sẽ mang cái gì về.”

Kim Phi Dao và Hình Thiên chiến đấu nửa canh giờ, còn chưa hết giờ Kim Phi Dao đã hô Mập Mạp chuẩn bị khôi phục nhân thân kéo nàng đi. Nhiệm vụ hiện tại của Mập Mạp chính là cái này, lập tức kéo nàng chạy về, không được lưu lại nửa tức dây dưa với Hình Thiên.

Hình Thiên kéo một thân thương tích đuổi theo vài lần đều không thành công, lần nào cũng để nàng chạy thoát.

Trở lại trong pháp trận Kiến Thiên thành, trước mặt mọi người Kim Phi Dao đã khôi phục một chút thể lực liền nhảy lên đánh Mập Mạp: “Rõ ràng là ngươi cố ý! Lần trước ta không biết, ngươi kéo mặt ta lê dưới đất thì thôi, lần này vì sao vẫn như vậy? Đừng nói là ta quá nặng ngươi không kéo được, khí lực của ngươi ta còn không biết sao? Ngươi rõ là cố ý!”

Mập Mạp ngồi đó mặc nàng đánh, dù sao linh lực lẫn yêu lực của Kim Phi Dao đều đã dùng hết, đánh lên người hắn chẳng khác gì gãi ngứa, không có chút cảm giác nào. Hắn còn cợt nhả nói: “Lão đại, mạnh hơn chút nữa. Đúng rồi, ở bên phải, chỗ đó hơi ngứa, đấm thêm hai cái đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc